Chương 32: Ngài Phó, bạn gái anh thật xinh đẹp.

Chơi game với Tưởng Hòa chủ yếu để xả stress.

Cô chơi không nhiều, sau khi đăng nhập xong vào giao diện trò chơi, chiến tích hiện lên.

Thành tích cũng không tệ lắm.

Phó Lâm Viễn nhìn cô. Trần Tĩnh dựa lưng vào ghế, bị anh ôm eo, cô nhẹ nhàng chớp mắt.

Phó Lâm Viễn thu hồi tầm mắt, nhìn vào màn hình.

Bên kia Tưởng Hòa tưởng rằng là Trần Tĩnh nên bật micro nói: “Tĩnh cưng, cảm ơn cứu giúp."

Sau đó Tưởng Hòa thành lập tổ đội, đội có thêm hai người, cô ấy giới thiệu: “Tĩnh cưng, đâu là trai trẻ Ngự Thành. Ngự Thành, đây là bạn thân của tôi."

Ngự Thành cũng mở mic, giọng trong trẻo: “Chào Tĩnh Tĩnh."

Ngưòi cầm máy không nói lời nào thẳng tay chặn âm Tưởng Hòa và những người khác. Trần Tĩnh ngước mắt: “Anh tắt vậy rồi đánh thế nào, Phó tổng?"

Đây là teamwork, chặn hết bọn họ thì chơi đánh lẻ à?

Phó Lâm Viễn vẫn không có biểu cảm gì.

Anh chỉ điều khiển nhân vật, khi các nhân vật bọn người Tưởng Hòa nhảy, nhân vật anh cũng nhảy theo.

Anh có độ nhạy cực mạnh khi điều khiển nhân vật phản xạ với những người còn lại, vừa đáp đất liền nhặt súng và hạ liền mấy đối thủ. Trần Tĩnh ngắm nhìn diện mạo anh, trái tim bắt đầu loạn nhịp. Tưởng Hòa cùng với Ngự Thành và một đồng đội nam khác cũng không biết phải nói sao.

Nhất là Tưởng Hòa, cô ấy lại nói qua mic trong game.

"Cục cưng nhà mình sao đỉnh vậy ta!"

Đáng tiếc, Tưởng Hòa đã bị chặn âm, cô vốn không nghe được.

Sau khi Phó Lâm Viễn nhặt được ống ngám X8 thì rất nhanh, từng người từng người một ngã xuống. Nhân vật của Ngự Thành yếu máu, phát tín hiệu cầu cứu. Trần Tĩnh kéo cánh tay anh, kêu anh đi cứu người. Phó Lâm Viễn điều khiển nhân vật nhảy giẫm lên trên người đối phương, Trần Tĩnh không dám tin mà kêu lên.

"Phó Lâm Viễn."

Tiếng kêu này làm Phó Lâm Viễn liếc nhẹ cô một cái.

Cô không biết rằng bản thân cô lúc này đẹp đẽ như thế nào, cúc áo bị anh cởi bỏ vẫn chưa cài vào, phần cổ trắng như tuyết. Có lẽ ván game này giúp cô thả lỏng, bớt đi trạng thái già dặn của thư ký Trần. Đôi bàn chân nhỏ nhắn chống trên bàn, mắt cá chân và bàn chân đều rất xinh đẹp, cô dựa cả thân người vào anh để nhìn màn hình.

Xem ra, cô và Tưởng Hòa đã đấu với nhau không ít.

Trần Tĩnh đẩy đẩy cánh tay anh.

Phó Lâm Viễn thưởng thức cô một hồi mới thu mắt về nhìn màn hình.

Tưởng Hòa cực kỳ kinh ngạc trước cảnh Trần Tĩnh thấy trai trẻ sắp chết mà không cứu, nhưng cô ấy không dám hỏi Trần Tĩnh ngay trước mặt Ngự Thành, thế là đành an ủi Ngự Thành, nói có lẽ bạn thân không thấy nên mới không cứu.

Chàng trai trẻ Ngự Thành: ...

Tiêu diệt địch lợi hại như vậy mà còn không nhìn thấy tôi, kỹ năng này giống một tay game nữ sao?

Trận này, một đồng đội khác cũng đã chết, cuối cùng chỉ còn Phó Lâm Viễn dắt theo Tưởng Hòa đoạt Top 1. Trần Tĩnh thấy đã kết thúc, đưa tay lấy điện thoại mình về.

Phó Lâm Viễn hạ tay xuống, chống trên tay vịn sofa và nhìn cô.

Trần Tĩnh không biết biểu cảm của Tưởng Hòa là thế nào, dù sao cũng rất ngại. Cô soạn tin nhắn gửi cho Tưởng Hòa: "Tối trò chuyện sau, mình có việc."

Trần Tĩnh không đợi Tưởng Hòa trả lời, cô ấn tắt màn hình.

Cô nheo mắt nhìn Phó Lâm Viễn, anh dựa lưng vào ghế, cổ áo rộng mở. Cách chơi quả quyết vừa rồi, nếu chiếu trên màn hình lớn không biết sẽ làm cho bao nhiêu thiếu nữ phải thét lên. Cô lên tiếng: "Phó tổng còn biết chơi game khác không?"

Giọng Phó Lâm Viễn trầm lắng: "Game gì?"

"LOL..." Trần Tĩnh đã từng chơi nó trước đây.

Giọng điệu Phó Lâm Viễn thản nhiên: "Từng chơi."

Trần Tĩnh im lặng nhìn anh, hóa ra người đàn ông này không phải lúc nào cũng trên cao xa vời. Thậm chí cô có thể tưởng tượng ra khung cảnh anh ngồi chơi game chung với nhóm bạn cấp ba và đại học, cảnh tượng đó hẳn rất khác thường. Phó Lâm Viễn thấy cô ngẩn người bèn siêt chặt eo cô, ôm cô đặt lên đùi.

Trần Tĩnh hoàn hồn, phản xạ chống tay trên bả vai anh.

Cô mặc váy, tư thế này khiến váy bị rút lên. Trong lúc không hay không biết, mặt trời bên ngoài đã dần chìm xuống, sắc trời chuyển sang màu tím nhạt. Phó Lâm Viễn đè ép cổ cô xuống, nâng cằm lên chặn đôi môi cô.

Tóc Trần Tĩnh xõa xuống tán loạn, một tay khác của anh ấn chặt eo cô, lưỡi xâm nhập chèn ép đầu lưỡi cô.

Bóng tối len lỏi vào trong phòng.

Bóng người chập trùng lên xuống, Trần Tĩnh vô lực mà ôm anh.

---

Cô vẫn một mực không mở miệng, mãi đến cuối cùng, cô mới nói lí nhí câu không muốn. Cô mệt mỏi vô cùng.

Phó Lâm Viễn ôm cô vào phòng tắm, tiếng nước nóng vang lên ào ào.

Một hồi lâu, cửa mở, hơi nóng phả ra ngoài. Phó Lâm Viễn ôm cô đi ra, đến đặt cô xuống giường, Trần Tĩnh vừa chạm vào giường liền kéo chăn đắp.

Cho đến lúc này, cơ thể cô vẫn còn đang phát run, loại run rẩy từ trong ra ngoài.

Phó Lâm Viễn cài khuy áo sơ mi, trên người vẫn còn hơi nước, anh cúi đầu nhìn cô: "Đói không?"

Trần Tĩnh mở mắt nhìn anh mấy giây.

"Tôi ngủ một lát."

Dứt lời, cô nghiêng người rồi ngủ thϊếp đi.

Phó Lâm Viễn nhìn khuôn mặt cô khi say ngủ, anh xem đồng hồ, đã là bảy giờ rưỡi. Anh dứt khoát chọn lên giường, nằm xuống, luồn tay vào trong chăn và ôm eo cô.

Trần Tĩnh vừa ngủ chưa sâu, phát hiện có cánh tay ai đó.

Cô vô thức nắm cánh tay anh và kéo nhẹ, Phó Lâm Viễn ôm chặt hơn.

Phần bụng cô hô hấp phập phồng, cô được anh ôm vào lòng.

Cô mở mắt, lắng nghe nhịp tim mình đập nhanh.

Người đàn ông phía sau là người mà cô đã thích từ rất nhiều năm.

Cô hít thở đều đều, từ từ nhắm mắt lại. Màn đêm buông xuống, ngoài cửa sổ trời đã tối đen.

Phó Lâm Viễn cũng ngủ, rất hiếm khi anh ngủ cùng người khác.

Bây giờ, ôm cô vào lòng, cứ thế mà ngủ thϊếp đi.

Một giấc này trôi qua nửa giờ.

Nửa giờ sau.

Trong phòng bỗng có tiếng chuông điện thoại, Trần Tĩnh mở mắt, cánh tay đặt bên hông cô rời đi. Người đàn ông đứng dậy, Trần Tĩnh nhìn về phía bệ cửa sổ lồi.

Phó Lâm Viễn đi đến bàn trà, cúi xuống lấy điện thoại, cổ áo anh rộng mở.

Anh dựa trên tay vịn ghế sofa, mày nghiêm nghị. Đầu bên kia là Yến Tuần, hỏi anh có phải đã quên buổi hẹn đêm nay không.

"Xoẹt."

Anh đốt một điếu thuốc, giọng anh trầm, khàn.

"Không quên."

Hai tiếng "không quên" rất rõ ràng trong không gian yên tĩnh. Trần Tĩnh nghe được giọng anh, cô ngồi dậy. Cô vẫn còn mệt, tóc xõa xuống, cô ngồi tại chỗ một lúc, ánh mắt rơi vào bóng người cao lớn phía trước. Yến Tuần ở đầu dây bên kia dường như có rất nhiều lời muốn nói, Phó Lâm Viễn kẹp điếu thuốc, thỉnh thoảng đưa nó ngậm trên môi.

Trần Tĩnh ngồi yên một lúc rồi mới đứng dậy, nhưng trên người cô không có gì che chắn, cô định dùng chăn quấn nhưng đây là chăn bông mùa đông, khá nặng nề. Trần Tĩnh kéo chăn không đi, cô dứt khoát lõα ɭồ đi thẳng đến tủ, mở tủ lấy quần áo, sau đó đứng cạnh bên tủ mặc vào.

Phó Lâm Viễn nghe thấy tiếng động, anh ngậm điếu thuốc trong miệng, ngoảnh đầu nhìn lại.

Anh thấy cô đứng mặc nội y trước tủ quần áo, khi đứng càng dễ dàng trông thấy hình thể của cô.

Phó Lâm Viễn càn rỡ nhìn ngắm cô, nhìn cô cài khuy áo, vén tóc ra đằng sau vai.

Cuối cùng Yến Tuần cũng tắt máy, Phó Lâm Viễn tùy tiện ném điện thoại lên bàn. Anh đứng dậy, đi đến cạnh tủ đồ, khoanh tay nhìn.

Ánh sáng bị che khuất, Trần Tĩnh vừa ngước lên liền trông thấy anh.

Động tác trên tay cô dừng lại, sau đó cô tiếp tục cài chiếc cúc áo cuối cùng.

Phó Lâm Viễn dựa vào tủ nhìn cô: “Đi ăn."

Trần Tĩnh sơ vin vào, cô gật đầu: “Phó tổng, chờ tôi một lát."

Cô khẩy tóc, lấy lược chải đầu, búi tóc xong để lộ ra cái cổ trắng ngần, sau đó nghiêng đầu mang khuyên tai.

Khuôn mặt thanh thoát, diễm lệ.

Phó Lâm Viễn cứ lặng lẽ nhìn cô như thế, đôi mắt anh sâu hút. Trần Tĩnh mang khuyên tai xong và thoa một chút son, giờ là buổi tối nên cô không có ý định trang điểm.

Xong xuôi, cô lấy áo khoác ôm trên cánh tay rồi đi ra ngoài.

Phó Lâm Viễn quan sát toàn bộ quá trình, anh đột nhiên đưa tay ôm lấy eo cô, kéo cô về phía mình. Dưới ánh sáng mờ ảo này, anh ngắm nhìn khuôn mặt cô.

Trần Tĩnh ngước mắt: “Sao thế?"

Phó Lâm Viễn vẫn lặng thinh nhìn cô mà không nói lời nào. Trần Tĩnh thấy cổ áo của anh mở, còn vài nút vẫn chưa được cài, cô đưa tay kéo lấy cổ áo và cẩn thận cài lại cho anh.

Yết hầu Phó Lâm Viễn khẽ nhúc nhích.

Anh vẫn cứ nhìn cô như thế.

Chỗ cổ áo cô có dấu hôn, ẩn giấu phía dưới xương quai xanh. Phó Lâm Viễn không cần xé mở cũng thừa biết, lại xuống thêm một chút nữa nhất định đều là dấu vết do anh lưu lại, không chỗ nào được may mắn thoát khỏi.

Mắt anh hơi híp lại: “Muốn ăn gì?"

Trần Tĩnh buông cổ áo anh: “Gì cũng được."

Cô lùi lại một bước. Phó Lâm Viễn buông cô ra, quay người lại lấy điện thoại và áo khoác rồi đi ra ngoài.

Trần Tĩnh lấy chìa khóa xe cất trong hộc tủ, hai người cùng đi ra ngoài.

Xuống dưới lầu.

Phó Lâm Viễn cầm lấy chìa khóa xe trong tay Trần Tĩnh, bước đến ghế lái. Trần Tĩnh hơi sững sờ, mặc áo khoác vào rồi tiến đến mở cửa ghế phụ lái, ngồi xuống.

Phó Lâm Viễn đưa áo khoác của mình cho Trần Tĩnh, cô ôm nó, nhìn anh khởi động xe. Cô rất ít khi thấy anh tự lái xe, lần trước đó là thấy anh lái chiếc SUV.

Trần Tĩnh hỏi nhỏ: “Phó tổng, có cần tôi lái không?"

Phó Lâm Viễn đánh lái, liếc nhìn cô một cái rồi quay đi: “Cô quen đường Lê Thành?"

Trần Tĩnh: “..."

Trần Tĩnh không nói nữa, đối với một "newbie" như cô, đường xá ở Bắc Kinh còn chưa thông thạo huống chi là Lê Thành.

Chiếc xe con màu đen lái đi ra ngoài. Anh mang đồng hồ, lộ nửa cánh tay, thỉnh thoảng lúc xe dừng lại anh sẽ chống tay trên bể cửa sổ.

Trần Tĩnh để ý có không ít nữ tài xế khi lái đến cạnh sẽ nhìn anh, sau đó lại nhìn xem sang ghế phụ lái và trông thấy cô.

Trần Tĩnh ngồi đó với thái độ điềm nhiên.

Đường xá ở Lê Thành cũng không tốt hơn Bắc Kinh là bao, vẫn kẹt xe ngùn ngụt. Phó Lâm Viễn lái xe đến trước cửa một nhà hàng, hai người bước xuống xe. Trần Tĩnh đưa áo khoác cho anh, là một chiếc áo khoác dài.

Phó Lâm Viễn mặc áo khoác và dắt cô đi vào trong.

Phó Lâm Viễn đã đặt chỗ trước, chỉ chờ bọn họ đến nơi, đồ ăn liền được dọn lên bàn.

Trần Tĩnh đang đói, cô cầm đũa lên và bắt đầu ăn.

Phó Lâm Viễn nghe xong một cuộc điện thoại rồi cũng chậm rãi mà ăn.

Sau khi ăn xong, lúc phục vụ tính tiền còn đưa cho Phó Lâm Viễn một bó hoa hồng, nói rằng là chương trình cặp đôi của nhà hàng. Phó Lâm Viễn hơi nhíu mày, cầm lấy hoa kia, nghiêng đầu đưa cho Trần Tĩnh.

Trần Tĩnh hít một hơi thật sâu, nhận lấy.

Người phục vụ mỉm cười và nói: “Ngài Phó, bạn gái anh thật xinh đẹp."

Khoé môi Phó Lâm Viễn khẽ nhếch.

Anh "ừ" một tiếng.

Đầu ngón tay anh kẹp điếu thuốc, dẫn Trần Tĩnh đi vào thang máy, hiển nhiên có ý định muốn lên tầng trên. Trần Tĩnh nhìn biểu cảm của người phục vụ kia, nhẹ giọng nói: “Tôi là thư ký của ngài ấy."

Phục vụ kinh ngạc khi nghe thế.

Trần Tĩnh quay đầu đi, đuổi theo bước chân Phó Lâm Viễn. Cô chậm hơn anh một bước.

Phó Lâm Viễn bước vào thang máy, tay cắm túi quần mà nhìn cô. Trần Tĩnh lẳng lặng đứng bên cạnh anh, anh vươn tay ôm eo cô.

Trần Tĩnh nhìn lên đôi, mắt hẹp dài của Phó Lâm Viễn đang nhìn chằm chằm vào cô, hai ánh mắt dây dưa mãi cho đến khi thang máy dừng tại tầng tám.

"Đinh" một tiếng.

Phó Lâm Viễn dời mắt, buông tay và bước ra ngoài.

Trần Tĩnh cũng đi ra theo, vừa nhìn liền biết đây là một club, xem ra tối nay có xã giao.

Cửa mở, bên trong ngoài Yến Tuần còn có thiếu gia của Chu Thị - Chu Dương và vị khách phải gặp mặt vào ngày mai - Triệu Hành.

Triệu Hành đứng lên bắt tay với Phó Lâm Viễn.

"Phó tổng, nghe danh ngưỡng mộ đã lâu."

Phó Lâm Viễn: “Ngưỡng mộ đã lâu."

Triệu Hành hơi béo, ông ta cười ha hả một tràng: “Chúng tôi chờ không nổi đến ngày mai, đêm nay phải gặp mặt anh, làm quen lẫn nhau trước."

Giọng trầm Phó Lâm Viễn vang lên: “Nên mà."

Bọn họ đứng trò chuyện một lúc. Triệu Hành vạch ra hoạch định tương lai cho dự án này, Phó Lâm Viễn nhận thuốc lá má Yến Tuần đưa tới và cúi đầu châm lửa.

Khói bay ra, anh uể oải lắng nghe.

Yến Tuần đưa thuốc lá cho Phó Lâm Viễn, sau đó lại nhìn về phía Trần Tĩnh, cười nói: “Thư ký Trần, chúng ta lại gặp nhau."

Trần Tĩnh nhẹ nhàng đáp lời: “Chào ngài Yến."

Mà vị thiếu gia Chu Thị kia cũng đứng dậy đi tới, vừa ngậm điếu thuốc vừa nghe bọn họ nói chuyện, vùng lông mày anh ta ẩn ý cười, trông có vẻ lại là một vị thiếu gia phong lưu. Anh ta cũng nhìn Trần Tĩnh, ánh mắt ngạc nhiên trước vẻ đẹp của cô.

Yến Tuần bước qua đó, nhỏ giọng nói với anh ta: “Thư ký của Phó Lâm Viễn rất đẹp phải không?"

Chu Dương mỉm cười: “Ừ."

Phó Lâm Viễn liếc nhẹ sang nhìn hai cặp mắt rơi trên người Trần Tĩnh, ngón tay anh khẩy thuốc, vẻ mặt anh vẫn không có gì thay đổi, anh cởϊ áσ khoác đưa cho Trần Tĩnh.

Trần Tĩnh nhận lấy, đi treo nó lên ở giá treo cạnh đó.

Lúc quay trở lại bốn người đàn ông đã vào vị trí trên bàn mạt chược tự động, vừa hút thuốc lá vừa trò chuyện, nhìn bàn mạt chược đang chuyển động.

Yến Tuần mỉm cười, yêu cầu phục vụ rót rượu.

Trần Tĩnh lấy một ly cho Phó Lâm Viễn và đặt nó cạnh tay anh.

Phó Lâm Viễn nghiêng đầu nhìn cô, nhớ đến dáng vẻ mệt mỏi của cô khi nãy, anh kéo ghế: “Ngồi đi."

Anh cúi đầu để gạt tàn thuốc.

"Vâng, Phó tổng." Trần Tĩnh ngồi xuống bên cạnh anh, ưỡn thẳng lưng nhìn quân bài của anh, những đầu ngón tay thon dài của người đàn ông khi cầm bài nhìn rất đẹp.

Trần Tĩnh chưa từng chơi mạt chược nhưng trò này có vẻ khá thịnh hành ở Lê Thành.

Một lát sau, có một người nữ đến ngồi cạnh Triệu Hành. Cô gái này mặc váy rất ngắn, dáng người lả lướt. Cô ta nhìn một vòng, lúc nhìn đến Phó Lâm Viễn, đôi con ngươi sáng lên. Trong số này thì Yến Tuần cũng rất đẹp trai nhưng mà là loại phong lưu, không giống như Phó Lâm Viễn khiêm tốn không khoa trương, còn thiếu gia Chu Thị kia trông quá non trẻ.

Trần Tĩnh có thể cảm thấy rằng đôi mắt của cô gái kia đã nhìn đến xương quai xanh của anh.

Trần Tĩnh trầm mặc. Cô nhìn kỹ các quân bài của anh, xem anh chơi như thế nào.

Qua mấy ván, Trần Tĩnh hiểu đại khái được một chút, bài này cũng khá thú vị.

Lúc này, di động của Phó Lâm Viễn vang lên, anh nhìn xem rồi đứng dậy nhận cuộc gọi. Anh đưa mắt ra hiệu, ý bảo cô đánh thay anh một ván.

Trần Tĩnh hiểu ý, cô đứng dậy ngồi vào chỗ của anh. Yến Tuần và Chu Dương thấy cô vào sòng, ánh mắt sáng rực lên, còn cô gái ngồi cạnh Triệu Hành thì bĩu môi.

Ở chỗ này chỉ có hai người phụ nữ, rất dễ nảy ra sự so sánh.

Kết quả là Trần Tĩnh chỉ mặc quần dài và áo sơ mi đơn giản K.O váy áo và trang điểm tỉ mỉ của cô ta, đương nhiên cô ta không phục. Nhất là khi thấy ánh mắt hai người đàn ông trẻ tuổi nhìn Trần Tĩnh, cô ta càng không phục.

Trần Tĩnh hoàn toàn không cảm nhận được tâm tư của người phụ nữ ngồi cạnh Triệu Hành, cô đang tập trung xếp bài.

Trần Tĩnh có thể nhận ra đêm nay Phó Lâm Viễn chơi bài không quá ra sức, không thắng cách biệt mà còn âm thầm để thua thật nhiều, đều thua dưới tay Triệu Hành. Trần Tĩnh tự biết trình độ mình không bằng, lại còn là tay ngang, thế là cứ tuỳ theo ý mình, có thua cũng không sợ.

Yến Tuần nhìn cô điềm tĩnh chơi bài, nhưng mà cô chơi khá kém. Anh ta cười, cảm thấy cô thật đáng yêu.

Trần Tĩnh cũng muốn thắng, cô lo Triệu Hành sẽ nghĩ rằng cô cố ý thua, thực tế thì trình độ chơi bài này của cô vốn không cần phải hoài nghi. Triệu Hành thấy cô đáng thương, bèn tặng cho cô một Chiếu Ù.*

Trần Tĩnh sửng sốt, để hụt mất.

Mọi người thấy thế đều bật phá lên cười.

Tiếng cười truyền đến chỗ Phó Lâm Viễn. Anh cúp máy, nhìn bài của Trần Tĩnh rồi lại nhìn lướt qua trên mặt bàn, anh vươn tay ấn lại mu bàn tay cô.

Giọng anh như đang ngậm cười: “Bài tặng đến trước mặt còn để mất?"

Trần Tĩnh nghe ra được ý cười của anh, cô nghiêm túc xem xét lại.

Triệu Hành mớm bài cho cô nhưng cô đã bỏ lỡ.

Cô lập tức ảo não.

Phó Lâm Viễn kéo cổ tay cô, cầm một quân bài khác ném ra.

Anh gần sát bên má cô, trái tim Trần Tĩnh bỗng đập hẫng đi một nhịp. Dưới ánh đèn mờ, cô thấy những ngón tay dài mảnh khảnh đó của anh ném quân bài ra.

Yến Tuần ở đối diện vốn đang cười, thấy cảnh này thì hơi nhíu mày. Phó Lâm Viễn đứng thẳng người, tay cắm túi quần, miệng ngậm điếu thuốc, vẫn tiếp tục để Trần Tĩnh đánh.

Trần Tĩnh thấy anh không có ý định thế chỗ, chỉ có thể tiếp tục cuộc chơi.

Mấy người này đều thành tinh cả rồi, còn cô chỉ là chú chuột bạch mà thôi.

---

* Nguyên bản là “Giang thượng hoa” - 杠上花: bài trên tay đang có 3 quân giống nhau mà lấy được thêm 1 quân từ người khác hoặc rút được để tạo thành 4 quân giống thì đó gọi là một Giang - 杠 (theo các tài liệu tiếng Việt còn gọi đây là Chiếu, tiếng anh là Kong), khi có được một Giang mà quân bài tiếp theo bạn đánh để Hồ (Ù bài – win) thì gọi đây là "Giang thượng hoa" hay "Giang thượng khai hoa". Tại tui gộp thành “Chiếu Ù” cho dễ hiểu được chứ không có thuật ngữ nào lạ lùng vậy đâu.