Chương 3: Đấu giá kim cương hồng

Khi đến hội trường buổi đấu giá thì trời đã sập tối, những chiếc xe sang trọng nối đuôi nhau dừng lại. Trần Tĩnh xuống xe, gió lạnh thổi qua khiến cô nổi da gà.

Phó Lâm Viễn dùng một tay mở khuy áo, ném áo khoác vest vào lòng ngực cô. Trần Tĩnh nhận lấy, vắt trên cánh tay.

Phó Lâm Viễn vừa nghe điện thoại vừa đi vào trong, Trần Tĩnh đi theo sau anh. Kể từ khi làm thư ký cho anh, đây là lần đầu tiên cô đi đến một nơi như phòng đấu giá này.

Trần Tĩnh ngay lập tức liền nhận biết được không ít những hào môn Bắc Kinh.

Cô nhìn người đàn ông bên cạnh mình, không biết anh muốn đấu vật gì.

Vị trí của bọn họ cách khá xa phía sau, sau khi ngồi xuống, Trần Tĩnh hơi căng thẳng. Cô nhìn anh, Phó Lâm Viễn cài khuy cổ, mở rộng chân ngồi trên ghế, dựa vào lưng ghế trả lời tin nhắn.

Trần Tĩnh chỉ có thể ngồi yên, im lặng chờ anh lên tiếng phân phó.

Một lát sau, vật phẩm đấu giá đầu tiên xuất hiện.

Là nước mắt người sói.

Đó cũng chỉ là một viên đá quý lớn màu đỏ, giống như người sói gϊếŧ chóc đỏ mắt.

Trần Tĩnh phản xạ nhìn sang người đàn ông bên cạnh, anh không ngẩng đầu mà vẫn rủ mắt bấm điện thoại di động, ánh sáng mờ nhạt hắt lên trên khuôn mặt anh tuấn. Anh đã không có động tĩnh gì, Trần Tĩnh đành tiếp tục quan sát.

Những món châu báu này đều rất đẹp, Trần Tĩnh nhìn đến lóa mắt.

Mãi cho đến vật phẩm đấu giá cuối cùng được đưa ra.

Đó là một viên kim cương hồng được đính trên một sợi dây chuyền, ánh sáng lấp lánh của viên kim cương đó khiến không ít người tại hiện trường phải thốt lên kinh ngạc. Nó cực kỳ đẹp, Trần Tĩnh nhìn đến phát ngốc, dây chuyền với viên kim cương hồng này có tên là "Lần đầu gặp gỡ".

Người đàn ông bên cạnh cất điện thoại, chống cằm, trầm giọng nói: "Giơ bảng."

Trái tim Trần Tĩnh lỡ mất một nhịp, cô quay đầu nhìn anh.

Anh nheo mắt nhìn cô giữa vùng ánh sáng mờ tối, Trần Tĩnh va phải ánh mắt của anh, cô cầm tấm bảng bên cạnh và giơ lên.

Giá khởi điểm là mười sáu triệu.

Cô hô: "Mười bảy triệu."

Mười tám triệu.

Mười chín triệu.

Đều cao hơn Trần Tĩnh, cô lại nhìn sang Phó Lâm Viễn, đầu ngón tay Phó Lâm Viễn gõ gõ tay vịn: "Tiếp tục."

Trần Tĩnh lên hai mươi mốt triệu.

Hiện trường yên tĩnh mấy, có người nhìn sang chỗ này. Trần Tĩnh đợi một chút vẫn chưa có ai lên tiếng, vừa thở phào nhẹ nhõm một hơi thì giọng nữ đưa bảng mười tám triệu lại nâng giá thẳng lên hai mươi ba triệu. Trần Tĩnh ngớ người, tim bắt đầu đập loạn lạc, cô phản xạ nhìn Phó Lâm Viễn. Trong bóng tối, sắc mặt của người đàn ông chứa vài phần hững hờ.

Anh hạ thấp giọng: "Để cô ta ngậm miệng."

Trần Tĩnh nghe thấy thế, cô ngồi thẳng người, hô hai mươi lăm triệu.

Giọng nữ kia lại tiếp tục nâng lên một triệu, Trần Tĩnh kiên trì tăng thêm hai triệu. Toàn thể hội trường lúc này lặng ngắt như tờ, giọng nữ kia cũng buông bảng, im lặng.

Ngay lúc Trần Tĩnh nghĩ rằng sẽ kết thúc thì có một người đàn ông giơ bảng, đẩy giá đến hai mươi bảy triệu.

Trần Tĩnh sửng sốt.

Cô quay đầu nhìn thẳng vào Phó Lâm Viễn.

Phó Lâm Viễn ngả người ra sau, lông mày khẽ nhíu.

Anh nói: "Thêm."

Trần Tĩnh nhìn anh mấy giây, hạ quyết tâm giơ bảng thêm lần nữa.

"Ba mươi triệu."

Hay lắm, lần này cuối cùng cũng im hẳn, người đàn ông kia cũng chịu buông bảng. Người chủ trì đấu giá gõ búa, một lần hai lần ba lần: "Chúc mừng quý cô, ba mươi triệu đấu được kim cương hồng "lần đầu gặp gỡ" của chúng tôi."

Không ít người nhìn sang, đặc biệt là cô gái đấu giá lúc đầu với Trần Tĩnh. Cô gái đó đứng lên nhìn thẳng về phía sau, chỉ thấy một bóng dáng cao lớn mặc sơ mi đen đứng dậy, tay cắm túi quần bước đi ra ngoài. Trần Tĩnh cũng đứng dậy, đi vào hậu trường ký hợp đồng, thực hiện bàn giao.

Khi con dấu cá nhân Phó Lâm Viễn được đóng xuống, Trần Tĩnh lại ngắm nhìn viên cương hồng bên cạnh thêm một chút. Vừa nãy lúc nhìn xa đã thấy rất đẹp, bây giờ nhìn gần càng đẹp hơn, bên trong nó tỏa ra ánh sáng lấp lánh, lại còn hơi ánh cam.

Khó trách nhiều người muốn tranh như vậy.

Thật đẹp!

Đơn vị đấu giá sẽ đưa nó đến Tập đoàn Phó Hằng, Trần Tĩnh cầm theo hợp đồng rời khỏi hậu trường.

Chiếc xe con màu đen dừng sẵn ở trước cửa, Vu Tòng đang đứng khoanh tay bèn hạ tay xuống mở cửa xe cho cô, Trần Tĩnh khom người xem xét, Phó Lâm Viễn không ở phía sau.

Cô hơi khựng lại rồi ngồi vào.

Vu Tòng đóng cửa, vòng về ghế lái và khởi động xe.

Trần Tĩnh lập tức hỏi: "Phó tổng đâu?"

Vu Tòng đánh lái: "Phó tổng lên xe của nhà họ Văn, ngài ấy bảo tôi đưa cô đi ăn tối."

Trần Tĩnh ồ một tiếng, cô nhìn vị trí bên cạnh, gấp áo khoác của anh lại và đặt lên trên ghế. Nhà hàng đã được đặt trước, là một phòng bao cỡ nhỏ. Trần Tĩnh ngồi ở đối diện Vu Tòng, tính ra cả hai là đồng nghiệp của nhau, chẳng qua Vu Tòng đã đi theo Phó Lâm Viễn sớm hơn cô nhiều.

Anh ta gắp một lát sashimi, thấy Trần Tĩnh đặt cái túi hợp đồng ở trên đùi, dáng vẻ trông khá thấp thỏm, anh ta cười nói: "Chắc có lẽ cô không biết Phó tổng mua viên kim cương hồng này để làm gì đúng không?"

Trần Tĩnh uống một ngụm Sake, giương mắt lên nhìn.

"Để làm gì?"

Vu Tòng gắp lát cá cho vào bát Trần Tĩnh: "Cô sẽ biết nhanh thôi."

Trần Tĩnh cúi đầu nhìn túi hợp đồng trị giá ba mươi triệu, đầu ngón tay cô niết lấy cái bát.

Kim cương không phải để tặng gái thì còn dùng làm gì.

Cô cụp mắt, im lặng gắp miếng sashimi lên ăn.

---

Ban đêm về lại chung cư, Trần Tĩnh đặt hợp đồng xuống và đi tắm rửa. Vừa trở ra thì Tưởng Hòa gửi đến một tin tức, cô mở ra xem.

# Phó Lâm Viễn của Tập đoàn Phó Hằng đấu giá được kim cương hồng "Lần đầu gặp gỡ" trị giá ba mươi triệu # đứng đầu hot search.

Chủ bài viết giới thiệu đây là kim cương hồng, do nhà thiết kế nào đó đã thiết kế ra để kỷ niệm mối tình đầu. Màu sắc này rất hiếm, nó không chỉ đơn thuần là màu hồng mà còn tỏa ra ánh cam. Màu cam tượng trưng cho mối tình đầu chua ngọt, màu hồng tượng trưng cho sự mộng mơ, chính vì ngụ ý đặc biệt này nên giá mới cao như thế.

Tưởng Hòa: Mối tình đầu? Mối tình đầu?

Tưởng Hòa: Phó tổng sẽ tặng cho mối tình đầu? Tình đầu của anh ấy là ai nhỉ?

Trần Tĩnh: ...

Tưởng Hòa: Đêm nay hai người vừa đi đấu giá cái này đúng không? Nó có đẹp như trong ảnh không á?

Trần Tĩnh: Đẹp.

Tưởng Hòa: ...Ôi mẹ ơi!

Trần Tĩnh nghĩ thầm: Mình cũng rất sốc.

Cô đọc một bình luận hot trên Weibo:

[Chậc chậc, người con gái nào mà được nghe một tiếng vang của nó thôi, tôi liền xưng người đó một tiếng chị dâu.]

Trong đầu Trần Tĩnh hiện lên khuôn mặt xinh đẹp của Hoàng Mạt.

Sẽ là cô ta sao?

Thứ hai, Trần Tĩnh ngồi xe của Tưởng Hòa đến tòa cao ốc Tập đoàn Phó Hằng. Hai người lên lầu, Tưởng Hòa đi bộ phận đầu tư, còn cô đi đến tầng cao nhất. Vừa mới ra thang máy, trợ lý Tề liền nói phải họp, Trần Tĩnh đặt túi xách và hợp đồng xuống, cầm bản bút ký đi theo trợ lý Tề vào phòng họp.

Vừa ngồi xuống, người đàn ông cao lớn cũng đi vào, cả nhóm đứng dậy nhìn anh.

Phó Lâm Viễn thắt cà vạt, sắc mặt trông hơi mệt mỏi. Anh nhìn lướt qua Trần Tĩnh, cô lập tức hoàn hồn, đẩy ghế và bước ra khỏi phòng họp.

Cô đi vội đến phòng giải khát và pha nhanh một tách cà phê đen hòa tan.

Khi mang cà phê về phòng họp, bọn họ đều đã ngồi yên vị, cô bước đến cạnh Phó Lâm Viễn và đưa cà phê cạnh tay anh.

Trên người anh vẫn còn mùi thơm sữa tắm, là mùi thơm chất gỗ.

Xem ra là tắm vào sáng sớm.

Trần Tĩnh đặt tách cà phề rồi ngồi trở lại ở chiếc ghế bên cạnh, Phó Lâm Viễn bưng cà phê lên uống một ngụm. Anh nhìn sang giám đốc bộ phận đầu tư Phùng Chí, Phùng Chí được ra hiệu, liền bắt đầu cuộc họp.

Cuộc họp lần này chủ yếu bàn về việc tái cơ cấu tài sản và nguồn vốn.

Phó Lâm Viễn muốn thu mua "Thượng Thần" của một công ty game, nhưng trong hệ thống của Phó Hằng đã có một tựa game "Sát Thần". Hai tựa game này có mục đích tương đồng, cho nên phải tiến hành cơ cấu lại.

Cuộc họp kết thúc lúc chín giờ rưỡi.

Viên kim cương màu hồng cũng được chuyển đến, Trần Tĩnh vội vã đi nhận. Cô cầm một chiếc hộp xinh đẹp, những ai đi ngang qua đều phải nhìn cô một cái.

Trần Tĩnh đi vào phòng làm việc của Phó Lâm Viễn, anh ngồi sau bàn làm việc lật xem tài liệu.

Trần Tĩnh đặt viên kim cương hồng lên bàn.

Một tiếng động nhỏ do ma sát làm Phó Lâm Viễn ngẩng đầu lên, anh ngả người ra sau và nhìn chằm chằm vào hộp kim cương hồng kia.

Trần Tĩnh nói khẽ: "Phó tổng, đã xác nhận rồi."

Phó Lâm Viễn nhìn qua mấy giây, anh châm một điếu thuốc rồi ngậm bên môi, sau đó cầm lấy một tấm bưu thϊếp bên cạnh đưa cho Trần Tĩnh, giọng nói trầm thấp: "Gửi nó đến địa chỉ này, cô và Vu Tòng đi cùng nhau."

Trần Tĩnh cầm lấy bưu thϊếp.

Địa chỉ là Philadelphia, Hoa Kỳ.

Trần Tĩnh hơi khựng lại, cô nhìn người đàn ông trước mặt: "Đi ngay bây giờ luôn hay sao ạ?"

Phó Lâm Viễn cầm bút, suy nghĩ một chút rồi nói: "Thứ năm hẳn đi."

"Vâng."

Lúc này, sau lưng có tiếng bước chân, Trần Tĩnh quay đầu lại thì nhìn thấy Lục Thần đang đi vào tới. Anh ta mặc áo sơ mi cợt nhả cùng với áo khoác đen, vừa nhìn thấy Trần Tĩnh liền nháy lông mày: "Chào buổi sáng thư ký Trần."

Trần Tĩnh cầm hộp kim cương, cô đứng lại và xê dịch cách ra một bước: "Chào buổi sáng ngài Lục."

Lục Thần đi tới, đầu tiên là nhìn cô rồi lại nhìn chiếc hộp trong tay cô, anh ta cười và nhìn sang Phó Lâm Viễn: "Lại để cậu mua được."

Phó Lâm Viễn nhướng mày, gõ gõ tàn thuốc vào gạt tàn.

Anh không có trả lời Lục Thần mà nhìn Trần Tĩnh: "Cất hộp vào két sắt trước đi."

Trần Tĩnh đáp lời.

Cô đi đến cạnh két sắt, ngồi xuống. Hôm nay cô mặc váy dài đến gối, lúc ngồi xổm xuống bị áo sơmi bó lại phác họa nên vòng eo mảnh mai, Lục Thần đứng cạnh đó không khỏi liếc nhìn cô.

Đây là lần đầu tiên Trần Tĩnh mở khóa két, trước kia lúc mới nhậm chức thì trợ lý Tề đã từng nói mật mã cho cô rồi, nhưng lúc này cô lại quên mất.

Trần Tĩnh ngẩn ngơ, đầu ngón tay cứ quanh quẩn trên những phím số. Lục Thần tưởng rằng cô đang đề phòng mình, anh ta cười một tiếng rồi xoay người đi: "Tôi không nhìn, cô nhanh lên đi."

Trần Tĩnh càng ngây ngốc hơn.

Cô do dự một hồi, cuối cùng vẫn nhìn về phía Phó Lâm Viễn.

Phó Lâm Viễn cầm điếu thuốc, bắt gặp ánh mắt của cô khiến anh khẽ nhếch mày. Anh đứng dậy, khụy xổm một chân, đầu ngón tay thon dài ấn lên phím số: "Nhớ kỹ."

Trần Tĩnh gật đầu, lập tức chăm chú nhìn lên phím số.

Bởi vì cách quá gần, hình bóng anh dường như bao trọn lấy cô, mang theo mùi thuốc lá thoang thoảng.