Chương 17.2

Những buổi phỏng vấn thế này đều hỏi về vấn đề chuyên môn, Trần Tĩnh đứng ở cửa phòng phỏng vấn nhìn ngắm anh, anh cụp mắt nghe câu hỏi của phóng viên và trả lời từng câu một. Anh không mặc áo khoác, chỗ cằm còn dấu vết thương, ngồi chung với Phó Lâm Viễn còn có CEO của ba công ty sừng sỏ khác, nhưng anh thì ngồi chính giữa.

Anh chỉ mặc áo sơ mi đen, quần dài, trông hơi tùy tiện và phóng túng. Anh không nói nhiều và nói đặc biệt ngắn gọn, nhưng lại vô cùng hấp dẫn.

Trần Tĩnh đứng tại cửa ra vào, lặng lẽ nhìn anh.

Sau khi kết thúc, phía tổ chức có bố trí một bữa tiệc, Phó Lâm Viễn không tham gia. Phó Hằng còn rất nhiều việc, Phong Nguyên lại dẫn theo cấp dưới đến Phó Hằng.

Hôm thứ sáu vừa rồi, Trần Tĩnh đã không nghiêm túc mở xem món quà mà Phong Nguyên tặng là gì. Lúc này cô mới mở ra ước định giá trị của món quà, là một viên đá quý màu xanh lục, có thể chế thành mặt dây chuyền. Món quà này rất quý giá, sau khi ước định giá cả, Trần Tĩnh liền bắt đầu chuẩn bị mua lễ vật tặng cho vợ Phong Nguyên.

Phó Lâm Viễn vướng đến hai cuộc họp với cấp cao, Phong Nguyên liền chờ tại phòng anh, đã nán lại Phó Hằng đến rất khuya.

Trần Tĩnh pha trà cho bọn họ.

Buổi tối.

Phong Nguyên vẫn chưa đi, Phùng Chí cũng tới gặp Phó Lâm Viễn.

Trần Tĩnh vì thế mà tăng ca theo.

Màn đêm buông xuống, toàn cảnh thành phố rất đẹp khi từ tầng cao nhất nhìn ra ngoài.

Tám giờ rưỡi đêm.

Trần Tĩnh xử lý xong phần công việc trong tay và bắt đầu thu dọn mặt bàn, lúc này Phùng Chí và Phong Nguyên mới ra ngoài, hai người trò chuyện với nhau đi vào thang máy. Tối nay Tưởng Hòa dự sinh nhật một người, cô ấy cúp tăng ca để đi uống rượu với người ta, cô ấy gửi tin nhắn WeChat cho Trần Tĩnh hỏi có cần mang đồ ăn về cho cô không.

Trần Tĩnh trả lời không cần.

Lúc này, trong phòng làm việc truyền đến tiếng bước chân. Trần Tĩnh ngước lên nhìn, Phó Lâm Viễn cầm áo khoác đi ra, bên môi ngậm một điếu thuốc, nhìn cô và lên tiếng:

"Tan làm."

Trần Tĩnh đáp vâng.

Anh ném chìa khóa xe cho cô: "Cô lái."

Trần Tĩnh bất ngờ, lập tức phản ứng lại. Vu Tòng đã đi đón người khác rồi, hình như là đi đón bạn gái của vị thiếu gia nhà họ Cố kia. Trùng hợp rằng xe của Tưởng Hòa dạo này đang phải sửa chữa, xe mà Phó Lâm Viễn cấp cho cô đã bị Tưởng Hòa lái đi tối nay, sử dụng xe công vào việc riêng nên đương nhiên Trần Tĩnh phải che giấu. Trần Tĩnh cầm chìa khóa, thu dọn một chút rồi cầm túi xách đuổi theo anh.

Phó Lâm Viễn dập tắt điếu thuốc, đi vào thang máy.

Trần Tĩnh cũng vào theo sau, cô nhìn chìa khóa trong tay, đây là chiếc SUV kia của anh. Trần Tĩnh nghĩ thầm, sao anh dám để cô lái?

Nhưng anh đã phân phó, cô cũng chỉ có thể chấp hành.

Đi xuống lầu, xe đỗ ở bãi xe trước tòa nhà. Trần Tĩnh đánh giá độ cao của xe này, lưỡng lự một lúc rồi lên xe. Cũng may chiếc xe này cùng hãng với xe mà cô được cấp, hệ thống điều khiển cũng không khó.

Cửa xe bên ghế phụ lái được mở ra, Phó Lâm Viễn ngồi vào đó.

Trần Tĩnh sững sờ, giương mắt nhìn anh: "Phó tổng."

Phó Lâm Viễn ngả người lên ghế, đầu ngón tay kẹp thuốc gác lên cửa sổ xe, giọng anh trầm ấm: "Lái về chung cư của cô đi, tự lái."

Đây có phải đang khảo nghiệm kỹ năng lái xe của cô không?

Thật khó hiểu.

Năm ngoái lúc thăng lên làm chính thức, anh liền ném chìa khóa xe cho cô, yêu cầu cô học lái.

Đến bây giờ đã qua một năm rưỡi, tiến độ của cô vẫn chậm chạp, cũng may còn Vu Tòng và chú Lý. Nhưng chú Lý là tài xế riêng của nhà họ Phó, chủ yếu ở tại nhà họ Phó, thỉnh thoảng khi Vu Tòng không rảnh thì chú Lý mới đến giúp.

Trần Tĩnh khởi động máy, chậm rãi lái chiếc xe cao lớn này ra khỏi tòa nhà. Phó Lâm Viễn mở cửa kính xe, ngậm thuốc lá, chống đầu, biểu cảm lạnh lùng nhìn chiếc xe đang đi với tốc độ rùa bò.

Trần Tĩnh hít một hơi thật sâu, cực kỳ căng thẳng.

Cô sợ anh chê mình chậm, cũng may là ban đêm nên ít xe.

Chẳng qua chung cư của cô cách Phó Hằng không xa, dù chậm đến mấy thì cũng tới. Trần Tĩnh buông vô lăng, nhìn anh, Phó Lâm Viễn kẹp điếu thuốc trên tay và nhìn cô một cái: "Tạm được."

Trần Tĩnh tháo dây an toàn, nói: "Vậy Phó tổng đi thong thả, tôi sẽ chăm chỉ luyện tập."

"Ừ."

Bên ngoài gió khá mạnh, Trần Tĩnh mở cửa xuống xe, đi vào hướng chung cư. Lúc này, bỗng dưng có bốn năm người đàn ông chạy đến, vây quanh Trần Tĩnh, là kiểu có ý đồ vây cô vào giữa.

Trần Tĩnh đeo túi xách và mang giày cao gót đứng sững người ở đó, cô nhìn chằm chằm mấy người đàn ông: "Các anh..."

"Chậc chậc." Cách đó không xa có một người phụ nữ thốt ra âm thanh này. Người nọ mang giày cao gót khoét eo, tóc lượn sóng, mặc áo khoác dài, khoanh tay: "Cô là Trần Tĩnh?"

Trần Tĩnh đối diện cô ta: "Đúng vậy, cô là ai?"

"Không biết xấu hổ, quyến rũ cổ đông công ty đúng không? Dạng phụ nữ như cô tôi gặp nhiều rồi, làm thư ký cho người khác chẳng qua muốn tìm phiếu cơm ăn dài hạn, thế mà cô còn đánh chủ ý tới Lục Thần. Dòng chữ sáng trên cao ốc kia chỉ có thể dành cho tôi thôi, mẹ kiếp cô là cái thá gì!"

Trần Tĩnh lắng nghe, đúng là nợ phong lưu của Lục Thần.

Trần Tĩnh bình tĩnh, nói: "Tôi và ngài Lục không có quan hệ gì."

"Ngài Lục?" Người phụ nữ kia cười lạnh: "Ngài Lục? Danh xưng này là để cho cô gọi sao?"

Cô ta liếc nhìn sang những người đàn ông, họ bắt đầu kéo túi xách Trần Tĩnh.

Trái tim Trần Tĩnh bỗng đập mạnh.

Nói chuyện thì còn có thể, nhưng động chân động tay thì cô không lường trước được. Cô định giật lại túi xách của mình nhưng vừa phản kháng, đối phương càng ra sức mạnh hơn.

Mà điện thoại của cô thì đang trong túi, vốn không cách nào tìm kiếm sự giúp đỡ bên ngoài.

Đúng lúc này, Phó Lâm Viễn đã đi rồi bỗng quay lại, chiếc SUV màu đen dừng cách đó không xa, đèn pha bật sáng. Anh xuống xe, bên miệng vẫn ngậm điếu thuốc lá, bước đi tới chỗ này, đầu tiên là bóp cổ người đàn ông đang giật túi của Trần Tĩnh. Giữa hỗn loạn, Trần Tĩnh nhìn thấy anh, khuôn mặt anh sắc cạnh lạnh lùng, trong mắt hiện lên địch ý.

Anh hất người đàn ông đó ra xa, kéo tay Trần Tĩnh và che chắn trước người cô, anh nhìn người phụ nữ kia.

"Phùng Bảo Châu." Giọng anh rét lạnh.

Phùng Bảo Châu nhìn thấy anh thì sững sốt, vẻ mặt chợt hoảng hốt nhưng ngay sau đó liền đáp: "Chào Phó tổng nha!"

"Cút!"

"Cút?" Phùng Bảo Châu cố ý tiến lên một bước: "Phùng Bảo Châu tôi đã từng sợ ai nào? Xem ra số đàn ông mà thư ký Trần dụ dỗ không chỉ mỗi Lục Thần nhà tôi rồi, mà còn có cả anh nữa."

Bị sỉ nhục như vậy, Trần Tĩnh nhắm hai mắt ngầm chịu đựng, cô lấy điện thoại ra muốn báo cảnh sát.

Nhưng mà ngay sau đó, có một người đàn ông đánh rớt điện thoại cô, đồng thời cũng đánh vào trên tay cô, sức lực của người đàn ông khiến Trần Tĩnh bị đau đến hít vào một hơi.

Phó Lâm Viễn lập tức quay đầu.

Một giây sau, cô được Phó Lâm Viễn kéo ra sau, những người đàn ông kia liền bắt đầu "chào hỏi" phần mặt Phó Lâm Viễn. Phó Lâm Viễn chạm đầu lưỡi vào đầu lọc thuốc, tránh đi nắm đắm của người đàn ông và bắt lấy nắm đấm của một người đàn ông khác, xoay nắm đấm của người đó làm phát ra âm thanh "răng rắc".

Tiếng kêu thảm thiết vang lên. Khung cảnh bỗng trở nên hỗn loạn.

Trần Tĩnh sợ mất mật, còn điện thoại của cô bị mấy người giẫm đạp đến vỡ nát.

Cô nhìn Phó Lâm Viễn bên trong tràng cảnh khốc liệt đó, tim cô đập loạn xạ. Lúc này, cánh tay cô bị Phùng Bảo Châu bắt lấy, cô gằn giọng quát: "Cô điên à? Cô là Phùng Bảo Châu đúng không? Cô xong đời rồi."

"Ồ!" Phùng Bảo Châu đưa tay nắm lấy khuôn mặt Trần Tĩnh: "Chắc tôi sợ?"

Trần Tĩnh tránh khỏi bàn tay cô ta.

Hai người xô đẩy, Trần Tĩnh cũng không muốn đả thương người khác nên chỉ một mực phòng thủ, liên tục tránh né Phùng Bảo Châu. Phùng Bảo Châu rõ ràng muốn làm gì đó với cô, ngay lúc Phùng Bảo Châu muốn bóp mặt Trần Tĩnh thì bị Phó Lâm Viễn đá ngay vào bụng, trực tiếp khụy rạp xuống đất.

Phó Lâm Viễn giữ chặt cánh tay Trần Tĩnh, lấy điện thoại di động gọi cho Vu Tòng.

"Đến tiểu khu* Nhã Trí."

* tiểu khu: đây là một thuật ngữ về đơn vị hành chính của Trung Quốc

Trần Tĩnh nhìn anh, trên cổ Phó Lâm Viễn toàn là vết máu.

Cô hoảng sợ.

"Anh sao thế? Anh có bị thương không?"

Phó Lâm Viễn đang rất tức giận, vẻ mặt anh lúc này rất lạnh lùng và khó coi. Anh nắm tay cô, cất điện thoại, nhặt túi xách và điện thoại vỡ nát dưới đất lên cho cô, bỏ điện thoại vào trong túi xách. Anh kéo cô đi vào cửa chung cư: "Cô về đi, chỗ này để tôi xử lý."

Trần Tĩnh xoay tay nắm lấy cổ tay anh, lắc đầu.

Phó Lâm Viễn nhìn vào đôi mắt hoảng hốt còn ngấn nước mắt của cô, giờ phút này cô rất luống cuống, anh trầm ngâm mấy giây rồi nói: "Tôi đi lên với cô, chỗ này để lại cho Vu Tòng."

Trong mắt Trần Tĩnh lúc này chỉ còn lại vết máu trên cổ anh, cô gật đầu, kéo anh đi vào trong chung cư. Còn thùa một người đàn ông không bị thương nặng, anh ta hoảng sợ nhìn Phó Lâm Viễn, sau đó nhanh chóng chạy tới đỡ Phùng Bảo Châu đang một mực ho khan đến run người đằng kia: "Tiểu thư tiểu thư..."

Về đến nhà.

Hồn phách đã mất của Trần Tĩnh mới chịu trở về, cô buông túi xách, liền chạy vào trong phòng lấy hộp y tế ra. Phó Lâm Viễn nhìn quanh căn hộ nhỏ một phòng khách hai phòng ngủ này, sau đó ngồi xuống sofa, lấy điện thoại gọi cho Lục Thần.

Nào ngờ đâu Lục Thần không nghe máy, sắc mặt anh hóa u ám.

Trần Tĩnh đặt hộp y tế xuống, ngồi xổm trên mặt thảm, mở hộp lấy oxy già. Chai oxy già của cô vẫn còn nguyên chưa khui, Trần Tĩnh mở nắp, bỏ đi phần đầu ở giữa. Cô khụy một chân xuống, thấm ướt tăm bông rồi ngồi thẳng người, tiến hành lau vết thương cho anh.

Cô muốn lau vết máu để xem vết thương thế nào, ở đâu, có cần phải đi bệnh viện hay không.

Thế nhưng vết máu rất nhanh đều đã thấm đẫm tăm bông của cô, cô lại đổi một cây khác. Lúc cô thẳng người lên thì mất thăng bằng, Phó Lâm Viễn theo phản xạ mà đưa tay ra đỡ eo cô, cả hai đều sững lại.

Ánh sáng ở chỗ này lại tương tự như đêm đó, Phó Lâm Viễn nhấn tắt màn hình còn đang quay số, dùng sức nắm lấy eo cô, kéo nửa thân trên của cô nghiêng về phía trước.

Trong tay Trần Tĩnh vẫn còn cầm tăm bông, cô ngẩng đầu lên, trong mắt có bối rối và hoảng hốt.

Phó Lâm Viễn nhìn xuống, đối diện với ánh mắt cô, ánh đèn chiếu vào khiến mắt cô trông dịu dàng vô cùng.

---

Grey: Mấy chương toàn năm sáu nghìn chữ, mình buộc phải chia ra thôi... Hẹn mọi người lên chương sau mười ngày nữa nhé!