Chương 17: Cô là Trần Tĩnh?

Anh kéo mạnh eocô, khiến nửa người trên của cô chúi về phía trước.

Trong khoảnh khắc đó, Trần Tĩnh có mấy phần hoảng hốt, hoảng hốt đến mức có thể nghe thấy tiếng tim đập của mình. Bàn tay đang đặt trên mặt cô vừa ấm áp, vừa mang theo cảm giác xâm lược.

Đau lòng?

Hẳn là vậy.

Dù sao đã thích thầm từ rất lâu rồi.

Nhưng lúc này cô vẫn giữ lý trí giúp anh xử lý vết thương, lẽ ra anh không nên thăm dò nội tâm cô.

Màu môi Trần Tĩnh khá nhạt, hôm nay cô chỉ dùng một lớp son dưỡng. Cô nhìn vào đôi mắt hẹp dài của anh, lên tiếng: "Phó tổng, anh là cấp trên của tôi, bất cứ lúc nào tôi cũng phải tuân theo chức trách của một cấp dưới."

"Cứ xem như là đau lòng, cũng chỉ bởi vì anh là sếp của tôi."

Phó Lâm Viễn nhìn vào đôi mắt đẹp của cô: "Vậy à?"

Hai chữ ấy thật nhẹ nhàng, trầm bổng, tùy tiện. Trần Tĩnh khẽ gật đầu, Phó Lâm Viễn lướt nhìn qua cánh môi cô, rồi thu tay về. Anh cũng quay mặt đi hướng khác, tiếp tục lật xem văn bản.

Trên mặt Trần Tĩnh dính lại một ít vết máu, khiến cô có cảm giác lạ. Trần Tĩnh rút vải gạc, lau đi vết máu dính trên mặt mình. Lau xong, cô tiếp tục quan sát vết thương trên cằm anh.

Tăm bông lại chạm vào nơi đó.

Khung cằm người đàn ông lạnh lùng, cứng rắn, đường nét rõ ràng. Cảm nhận được độ cứng, Trần Tĩnh hơi dùng sức thêm mà không phải nhẹ nhàng như lúc đầu.

Khi dùng lực mạnh hơn, cô trộm nhìn anh nhưng dường như anh không hề phát giác.

Tài liệu này là nội dung điều chỉnh chức vụ mới cho Thụy Nguyên, được Phong Nguyên triển khai khá kỹ càng. Đối với những thành viên cũ, kể cả những cựu thành viên đã từng gây rối loạn Thụy Nguyên thì vẫn xử lý khá nhân đạo. Lần thu mua này là để gây dựng lại, Phong Nguyên vẫn chừa chút sĩ diện cho bọn họ.

Anh ta cho rằng Phó Lâm Viễn sẽ nể mặt mình. Nhưng thực chất, Phó Lâm Viễn vốn sẽ không nương tay, văn bản này chẳng khác gì mớ giấy vụn đối với anh.

Chẳng qua anh muốn nhìn xem Phong Nguyên còn có thể ngu ngốc đến mức nào nữa.

Mấy công ty nước ngoài kia muốn nuốt trọn chỉ cần trong phút chốc, bọn họ đã điều tra rất cặn kẽ về Thụy Nguyên. Hôm nay là thủ đoạn thâu tóm thù địch, ngày mai sẽ là bán khống Thụy Nguyên.

Lần này Phó Hằng đã kéo Thụy Nguyên đi lên từ địa ngục.

Phó Lâm Viễn ném tập giấy sang một bên, Trần Tĩnh cũng đã xử lý xong vết thương trên cằm anh. Cô nhìn vết thương trên mu bàn tay anh, lấy một cái tăm bông khác, sát trùng cho vết thương trên tay.

Phó Lâm Viễn ngã người ra sau, nhìn cô.

Cô rất chăm chú mà không chớp mi, vầng trán nhẵn nhụi, đôi lông mày mảnh, sạch sẽ và xinh đẹp.

"Tích" "tích"

Điện thoại anh vang lên vài tiếng, anh nhìn đi chỗ khác, cầm điện thoại lên và mở khoá.

Có một tài khoản lại vừa gửi kết bạn với anh.

Ảnh chân dung là một phụ nữ mặc quần jean và áo croptop hai dây khoe eo, đứng bên lan can hướng mặt về phía hoàng hôn, ảnh chỉ chụp lấy bóng lưng.

Tên tài khoản đó là MO_Nhi

Wechat của anh thỉnh thoảng sẽ có những cô gái như thế này gửi kết bạn, cũng chả biết từ đâu mà họ có được WeChat của anh. Tóm lại, thỉnh thoảng là sẽ có và đương nhiên họ đều biết rõ anh là ai.

Thông thường, nếu như tâm trạng tốt thì anh sẽ accept, nếu tâm trạng không tốt thì mặc kệ.

Hôm nay, anh mặc kệ.

Trần Tĩnh đang sát trùng chỗ vết thương cuối cùng cho anh. Sau khi thoa xong, cô vứt tăm bông, cất oxy già vào trong hộp y tế và đóng nắp lại.

Lúc này Vu Tòng cũng trở về, thấy Trần Tĩnh đã làm xong xuôi, anh ta tiến lên cầm lấy hộp y tế.

Phó Lâm Viễn cất điện thoại, đứng dậy, nhìn cô một cái: "Đã ăn cơm chưa?"

Trần Tĩnh nhìn tài liệu bị ném trên mặt đất, có lẽ anh không hài lòng với cách làm của Phong Nguyên. Cô nhìn Phó Lâm Viễn, nhẹ giọng đáp: "Thưa Phó tổng, tôi vẫn chưa ăn. Nhưng tôi phải về ăn với Tưởng Hòa, cậu ấy còn đang ngủ."

Hiếm khi thấy Phó Lâm Viễn mặc bất cứ thứ gì ngoài vest.

Anh chộp lấy chiếc áo khoác màu đen, mặc lên người, nghe Trần Tĩnh nói vậy thì phân phó với Vu Tòng: "Đưa cô ấy về."

Vu Tòng đáp: "Được."

Sau đó, ba người đi khỏi nơi này. Bên ngoài trời đã tối, sơn trang yên tĩnh, đằng sau nó là núi. Gió không lớn lắm nhưng rất lạnh, Phó Lâm Viễn cúi đầu châm một điếu thuốc, tay cắm vào túi quần, bước đi đến chỗ đậu xe. Anh không đi cùng hai người họ mà là đến một chiếc SUV cao lớn ở gần đó, ngồi vào ghế lái.

Vu Tòng mở khóa xe, Trần Tĩnh khom người ngồi vào ghế phụ lái, thắt dây an toàn. Vu Tòng khởi động xe và lái đi, vừa vặn chạy ngang mặt chiếc SUV của anh. Phó Lâm Viễn đặt hờ bàn tay kẹp thuốc lá lên trên bệ cửa sổ xe, cúi đầu nhìn điện thoại, cả người hòa vào trong bóng tối cùng với đôi lông mày lạnh lùng.

Anh như thế càng khiến phụ nữ chú ý.

Bàn tay kẹp thuốc lá với khớp xương rõ rệt buông thõng xuống, ngón tay anh búng nhẹ đầu tàn thuốc.

Trần Tĩnh quay đầu về không nhìn nữa.

Xe chạy lên đại lộ, quay trở về chung cư.

Tưởng Hòa vừa mới tỉnh lại, đang ngồi trên sofa ôm gối ôm lật xem khuyên tai. Trần Tĩnh vừa vào cửa, Tưởng Hòa ngẩng đầu lên nhìn cô: "Mình còn tưởng cậu không về, đang định đặt đồ ăn đây."

Trần Tĩnh thay giày, bên ngoài trời khá lạnh.

Cô đến sofa ngồi xuống, nói: "Đặt đi, chúng ta ăn chung."

Tưởng Hòa nhìn cô một cái rồi mới cầm điện thoại di động lên lựa món. Chọn món xong, Tưởng Hòa bị khuyên tai màu tím kia khơi gợi lại, cô huých vai Trần Tĩnh: "Nói, hai ngày nay đã xảy ra chuyện gì?"

Trần Tĩnh giật mình, quay qua nhìn Tưởng Hòa.

"Chuyện gì?"

Tưởng Hòa rón rén xích lại gần cô, chỉ chỉ vào chóp mỗi cô: "Lục tổng đang theo đuổi cậu đúng không?"

Trần Tĩnh đứng hình.

Cô thở dài, nói: "Sao mọi người đều biết cả vậy?"

"Chuyện này có phải bí mật gì đâu. Lúc anh ta chiếu hàng chữ đó lên cho cậu, người công ty chúng ta đều biết hết mà."

Trần Tĩnh bất đắc dĩ, không biết nên nói gì.

Tưởng Hòa chậc chậc vài tiếng: "Lục tổng có mắt nhìn tốt đó, rất tiếc anh ta không phải người tốt."

Bất cứ ai cũng đều cảm thấy như vậy, kể cả Kiều Tích.

Trần Tĩnh cười cười: "Mình chỉ xem anh ta như cấp trên thôi."

Tưởng Hòa gật đầu: "Rất tốt."

"Bạn gái cũ của anh ta nhiều lắm, trăng hoa đến độ có tiếng luôn mà. Mà anh ta chay mặn đều dùng, loại hình phụ nữ gì cũng thích, ai theo đuổi anh ta thì anh ta cũng chấp nhận luôn. Vậy mà vẫn còn tốn tâm tư theo đuổi người khác nữa chứ, chậc chậc chậc... Người đàn ông thế này, nếu muốn hoàn lương thì còn lâu."

Trần Tĩnh buồn cười, gật đầu: "Ừm."

Tưởng Hòa nói tiếp: "Ngược lại là Phó tổng của chúng ta, dù bị rất nhiều phụ nữ theo đuổi nhưng dường như anh ấy rất ít khi chủ động theo đuổi ai."

Trần Tĩnh im lặng, không đáp.

Tưởng Hòa thở dài: "Nếu đổi lại là mình, mình cũng bằng lòng thử theo đuổi anh ấy. Người đàn ông như thế, nếu nắm được trong tay thì rất có cảm giác thành tựu."

Trần Tĩnh vẫn im lặng.

Cô cảm thấy mặt hơi khô nóng bèn đứng dậy, đi vào phòng vệ sinh rửa mặt.

Cô vô tình nhìn thấy ba nhánh hoa hồng trắng cắm trong bình hoa nhỏ ở phòng tắm, cô sững sờ, kéo khăn giấy lau mặt. Cô hỏi Tưởng Hòa ngoài phòng khách: "Sao trong phòng tắm của mình lại có hoa?"

Tưởng Hòa nhận đồ ăn, trên người quấn một cái chăn lông, nói: "Buổi sáng Phùng Chí mua, tiện thể cho mình ba nhánh. Hoa hồng trắng đẹp không?"

Trần Tĩnh đi ra khỏi nhà vệ sinh.

Tưởng Hòa nói: "Mới sáng sớm đã bắt gặp một khu toàn hoa hồng trắng, vừa xinh đẹp lại thuần khiết, Phùng Chí lập tức dừng xe lại mua."

Trần Tĩnh ngồi lên sofa, ừ một tiếng.

Hầu hết những ai trông thấy hoa hồng trắng đều sẽ có ý nghĩ giống như cô ấy, trong trắng, thuần khiết, xinh đẹp mà thanh cao.

Ăn tối xong, Trần Tĩnh và Tưởng Hòa đi hoàn trả trang sức và quần áo, người lái xe là Trần Tĩnh. Tất cả đều tốt đẹp không tổn hại, hai người thở phào nhẹ nhõm.

Tưởng Hòa hoàn toàn không muốn tốn hơn mười nghìn tệ chỉ vì mấy thứ này đâu.

Trần Tĩnh cũng vậy.

---

Hôm sau, thứ hai đầu tuần.

Trần Tĩnh đi làm cùng với Tưởng Hòa, Trần Tĩnh lái xe và lái vào tầng hầm số một. Sau khi đỗ xe xong, hai người lên lầu, chung quy cô vẫn lái xe khá chậm.

Ra khỏi thang máy, Vu Tòng liền gọi điện tới bảo Trần Tĩnh thu dọn đồ xuống lầu, hôm nay Phó Lâm Viễn có một buổi hội đàm thương mại, trong buổi hội đàm sẽ có phỏng vấn.

Trần Tĩnh ứng tiếng.

Thu xếp xong liền xuống lầu, xe con màu đen dừng trước cửa tòa nhà. Trần Tĩnh giẫm giày cao gót đi qua đó, mở cửa xe, ngồi vào vị trí phụ lái.

Cô nhìn Phó Lâm Viễn ngồi sau: "Chào buổi sáng Phó tổng."

Phó Lâm Viễn dùng đầu gối dựng lấy tập tài liệu, tay lật xem, không có ngẩng đầu mà chỉ ừ một tiếng.

Góc nghiêng của anh thật lạnh lùng.

Trần Tĩnh ngồi thẳng người, nhìn về đằng trước.

Đến địa điểm hội đàm.

Lên lầu hai, sưởi ấm bên trong tương đối tốt. Trưởng ban tổ chức đích thân ra đón, Phó Lâm Viễn bắt tay với đối phương, đối phương cười và đưa thế mời: "Phó tổng, bên này."

Phó Lâm Viễn nhìn Trần Tĩnh, trầm giọng nói: "Lầu một có bữa sáng, cô và Vu Tòng đến đó ăn đi."

Trần Tĩnh đã ăn sáng, nhưng cô vẫn đáp "vâng".

Phó Lâm Viễn thu hồi ánh mắt, đi vào trong với người kia. Anh cao hơn người tổ chức một cái đầu, anh xắn tay áo, cúi đầu nghe người kia nói chuyện, bóng người anh dần biến mất sau cánh cửa.

Vừa đóng cửa, điện thoại di động Trần Tĩnh đổ chuông, là Vu Tòng.

Cô không ấn nhận mà đi một mạch xuống lầu, Vu Tòng đứng trước cửa sảnh ăn vẫy tay với cô. Trần Tĩnh cười, đi về phía đó, Vu Tòng nói: "Đói muốn chết rồi."

Bên trong là nhà hàng dạng buffet tự chọn.

Trần Tĩnh rót một ly cà phê, ngồi chung chờ Vu Tòng ăn sáng.

Sau khi ăn xong, trợ lý của trưởng ban tổ chức đến tìm Trần Tĩnh, Trần Tĩnh đi với đối phương để xác nhận hoàn cảnh và nội dung phỏng vấn. Trợ lý đối phương cầm một quyển vở ghi chép, hỏi: "Có thể hỏi vấn đề riêng tư không?"

Trần Tĩnh bình thản nhìn người kia, cười nói: "Tốt nhất là không."

Trợ lý đối phương thở dài, có hơi thất vọng, cô ta gật đầu: "Được rồi, vậy cô đọc lại nội dung phỏng vấn, xong thì ký tên xác nhận giúp tôi."

Trần Tĩnh nhận lấy, nghiêm túc xem hết nội dung.

Tất cả đều là vấn đề ngành nghề, Trần Tĩnh xem đi xem lại rồi mới cầm bút ký tên, sau đó trả quyển ghi chép lại cho đối phương. Cũng sắp đến giờ, Trần Tĩnh và trợ lý đối phương đi ra khỏi phòng tɧẩʍ ɖυyệt, đồng thời trông thấy nhóm người Phó Lâm Viễn đi về phía này, Trần Tĩnh đứng lại chờ anh.

Người tổ chức nhìn đồng hồ, cười nói: "Phó tổng có muốn thắt thêm cà vạt không?"

Ánh mắt Phó Lâm Viễn liếc nhìn sang Trần Tĩnh, Trần Tĩnh mở túi xách, lấy ra một chiếc hộp nhỏ, bên trong đó là cà vạt. Cô đưa nó cho Phó Lâm Viễn, anh nhận lấy và mở hộp, bẻ cổ áo, bắt đầu thắt cà vạt vào. Lúc anh nói chuyện cùng với người tổ chức, cô chợt nhớ bộ cà vạt này còn có một ghim cài màu vàng, cô tiến lên, đưa tay nắm lấy chiếc cà vạt của Phó Lâm Viễn.

Cô đột ngột tiến gấn, kéo theo một mùi thơm thoang thoảng. Phó Lâm Viễn cúi đầu, lặng lẽ nhìn cô. Trái tim Trần Tĩnh nhảy lên thình thịch, cô khẽ nói: "Phó tổng, ghim cài màu vàng còn để ở công ty, tôi đã quên cầm theo."

Cô rất gần, đôi lông mày cực kỳ xinh đẹp, màu môi cũng đẹp, làn da mịn màng như món sứ trắng.

Phó Lâm Viễn đút tay trong túi quần, nhìn chằm chằm cô mấy giây rồi nói: "Vậy khỏi thắt."

Nói xong, ra hiệu cô lấy xuống.

Trần Tĩnh nhanh chóng gỡ cà vạt xuống, trong lòng có chút ão não, vậy mà lại quên mất chi tiết nhỏ này. Người tổ chức thấy cô thư ký xinh đẹp đột nhiên đến gần Phó Lâm Viễn, anh ta hứng thú nhướng mày. Hai người họ một ngầu một xinh, chiều cao của thư ký cũng vừa hợp, hình ảnh này quả thật rất bắt mắt.

Nhưng mà, Trần Tĩnh đã nhanh chóng lùi lại.

Người tổ chức nhìn người đàn ông anh tuấn, cao lớn: "Phó tổng?"

Phó Lâm Viễn cởϊ áσ khoác, sau đó ném tới trong lòng Trần Tĩnh, nới lỏng cổ áo: "Không cần phải trang trọng đến vậy."

Nói xong, anh đi vào phòng phỏng vấn.

Người tổ chức thấy thế cũng vội đuổi bước, anh đã nói thế thì chỉ có thể nghe theo thôi.

Trần Tĩnh thở dài, ôm lấy áo khoác của anh, đi vào phòng phỏng vấn.