Chương 8: Trần Tĩnh, tôi bảo cô ôm chặt (2)

Trở lại bàn làm việc của mình, Trần Tĩnh ngồi xuống, đưa tay định lấy tài liệu lại vô tình nhìn lướt qua thời gian hiện phía dưới góc màn hình máy tính.

X X X X/12/12

Hôm nay là ngày mười hai tháng mười hai.

Cô sững sờ, theo bản năng nhìn người đàn ông bên trong phòng làm việc. Anh đóng laptop, cúi đầu châm thuốc, đôi mày thanh tú trông không rõ biểu cảm.

Nhìn mấy giây, Trần Tĩnh quay đầu về, tập trung giải quyết mớ công việc trong tay.

Không chỉ muốn mua "Thượng thần" mà gần đây một công ty do Phó Hằng đầu tư đang phải đối mặt với thủ đoạn thôn tính thủ địch từ một công ty vốn nước ngoài, CEO công ty đó cũng đã tìm tới cửa hi vọng Phó Hằng có thể ra tay trợ giúp. Phó Lâm Viễn tỏ ý với đối phương rằng anh có thể ra tay nhưng anh muốn quyền kiểm soát của công ty đó.

Đây chính là điều mà công ty này không muốn nhượng bộ nhất. Hai bên đang trong tình thế giằng co.

Cả ngày hôm nay bận rộn nhiều việc, khi Trần Tĩnh ngẩng đầu lên đã là bảy giờ tối. Cô lặng lẽ nhìn vào bàn làm việc vài giây cho đến khi Phó Lâm Viễn bước ra từ văn phòng của mình, trên tay anh cầm áo khoác.

Trần Tĩnh bắt gặp ánh mắt của anh thì giật mình: "Phó Tổng".

"Cùng đi ăn cơm." Giọng nói của anh trầm thấp, lời nói đơn giản mà khiến người kinh hãi.

Trần Tĩnh ứng tiếng, lập tức đứng dậy bắt đầu thu dọn cái túi nhỏ, sau đó theo chân anh tiến vào thang máy. Trong thang máy chỉ có hai người bọn họ, rất yên tĩnh.

Trần Tĩnh đứng phía sau anh một chút.

Tay anh vào túi quần, cổ áo hơi mở, đuôi lông mày trông mấy phần mệt mỏi và lười biếng.

Vu Tòng đang đợi họ ở lối vào tòa nhà, thấy họ đi ra thì mở cửa. Trần Tĩnh ghế lái phụ, thắt dây an toàn và thả lỏng một chút.

Thực sự hôm nay bận rộn cả ngày.

Sau khi khởi động xe, Vu Tòng lái đến một nhà hàng nổi tiếng với không gian đẹp, nằm ngay bên cạnh công viên.

Phó Lâm Viễn trông rất mệt mỏi và uể oải.

Để không làm phiền Phó Lâm Viễn, Vu Tòng cũng không dám nói quá nhiều. Anh ta và Trần Tĩnh ngồi cùng một bên, hai người liếc nhau một cái, sau đó cúi đầu ngoan ngoãn ăn cơm. Sau khi ăn tối xong, Vu Tòng đánh bạo đề xuất đi dạo trong công viên bên cạnh.

Trần Tĩnh vô thức nhìn Phó Lâm Viễn.

Người đàn ông cúi đầu châm thuốc, nghe thế thì "ừ" một tiếng.

Trần Tĩnh thở phào một hơi.

Ba người đi qua con đường xanh tươi để vào công viên. Lúc này, Vu Tòng đã có chuyện để nói với Trần Tĩnh: "Cô nói xem mình có ngốc không, phát hiện trời mưa phải tránh mưa chứ, lại làm cho bản thân mình bị ốm".

Trần Tĩnh cười cười.

Khi đến quảng trường trong công viên, có một cô bé cầm theo quả bóng bay dạo bước ngang qua người Trần Tĩnh. Sau đó, cô bé buông tay khiến quả bóng bay lên, ngay lập tức cô bé hét toáng lên với một âm thanh giòn giã.

Trần Tĩnh vội phản xạ đuổi theo, bước lên một bậc cầu thang và nắm lấy sợi dây buộc của quả bóng. Cô quay sang và ngồi xổm xuống, trao quả bóng bay cho cô bé: "Đây, đã lấy lại được rồi."

Vu Tòng đi bên cạnh Phó Lâm Viễn. Anh ta nhìn về phía này cười, sau đó nhìn sang Phó Lâm Viễn.

Vu Tòng còn nhớ hôm nay là sinh nhật của tiểu thư Cố Quỳnh.

Phó Lâm Viễn cắn chặt điếu thuốc trong miệng, đôi mắt hẹp dài nhìn về phía Trần Tĩnh và cô bé. Sau lưng hai người họ là ánh đèn rực rỡ, tạo ra các tia sáng nhỏ trên khuôn mặt của cô.

Phó Lâm Viễn không có biểu cảm gì.

Mà lúc này ngay tại căn biệt thự kiểu Châu Âu bờ bên kia, có người đã gửi rất nhiều bong bóng đủ màu sắc để chuẩn bị cho sinh nhật hôm nay. Một người phụ nữ mặc váy dài màu trắng bước từ tầng trên xuống, nhìn đống bong bóng màu sắc. Dì giúp việc cười nhẹ nhìn cô ta, sau đó chỉ vào giấy note bên trên các quả bóng màu sắc.

Phó...

---

Sau khi an ủi cô bé, mẹ của cô bé cũng chạy đến, ôm con gái và cảm ơn Trần Tĩnh. Trần Tĩnh vẫy tay và nói không có gì, giúp đỡ người khác khiến tâm trạng cô tốt hơn nhiều. Cô bước đến phía này, trong khi đó Phó Lâm Viễn đang trả lời điện thoại, cắn điếu thuốc trong miệng và nhìn cô.

Trần Tĩnh cảm thấy tim mình đập mạnh.

Cô thở một hơi, nhìn sang Vu Tòng.

Đầu dây bên kia điện thoại là Lục Thần, yêu cầu Phó Lâm Viễn qua đón anh ta. Phó Lâm Viễn cúi đầu và cúp máy, nói với Vu Tòng: "Đi đường quanh núi?"

Vu Tòng vừa nghe liền biết muốn làm gì. Anh ta cười ngu ngơ nhìn Trần Tĩnh, hỏi: "Cô có cần trở về nghỉ ngơi không?"

Trần Tĩnh dừng lại.

Nhìn chung, nếu không cần thiết hoặc cô không tiện ở đây, Vu Tòng sẽ trực tiếp đưa cô trở về mà không cần phải hỏi. Nhưng lần này anh ta lại hỏi cô, có nghĩa là nơi đó cô có thể đến hoặc có khả năng vẫn cần đến cô.

Hai ngày gần đây cô đã ngủ quá nhiều.

Hôm nay, Trần Tĩnh không muốn nghỉ ngơi sớm như vậy, cô nói: "Không cần, đi đâu thế?"

"Vậy đi thôi, cô đi rồi sẽ biết." Vu Tòng cười, cô ừ một tiếng và không hỏi thêm gì nữa, tay cô cắm vào trong túi quần và bước đi theo Vu Tòng.

Hôm nay cô mặc quần, vừa mới khỏi sốt nên không dám làm bừa, vẫn nên mặc ấm một chút.

Sau khi lên xe, Vu Tòng khởi động xe và lái xe đi đường quanh núi. Cô nhìn ra ngoài cửa sổ, dần nhận ra rằng họ đang đi hướng ra vùng ngoại ô. Cô ngưng một chút.

Cô nhìn lại phía sau và thấy Phó Lâm Viễn đang cầm điếu thuốc trong tay, chống ngoài cửa sổ và xem tin nhắn trên điện thoại.

Gió thổi phất qua.

Khớp xương rõ rệt của người đàn ông, tàn thuốc dính vào khối xương của anh rồi lại bay đi, giống như hôn nhẹ đầu ngón tay của anh.

Trần Tĩnh nhìn trong vài giây rồi nhanh chóng quay mắt đi, tập trung vào con đường phía trước.

Khi đến nơi, cô mới phát hiện đó là một trường đua mô tô hạng nặng. Sau khi xuống xe, Vu Tòng nói bên tai cô: "Đây là một trong những sở thích của ngài Lục, sếp đến chơi cùng với anh ta."

Trần Tĩnh sựng người.

Cô biết Phó Lâm Viễn thỉnh thoảng sẽ đi đánh quyền, nhưng đây là lần đầu tiên cô nghe nói anh lái mô tô hạng nặng.

Tuy nhiên, đêm nay đây rất yên tĩnh, đèn cũng đang sáng.

Có một chiếc xe mô tô đen đỗ trước sân đua, Phó Lâm Viễn đi đến đó, đôi chân dài bước lên xe. Anh mặc áo sơ mi và quần tây, rõ ràng không muốn tham gia cuộc đua tối nay mà chỉ là muốn thư giãn.

Lúc này, một tiếng ầm vang, một chiếc xe chiến đỏ chói dừng lại bên cạnh Phó Lâm Viễn. Lục Thần cũng mặc quần áo thường ngày nhưng anh ta còn chở một cô gái đẹp đi cùng, người phụ nữ mặc quần đùi ngắn và áo khoác đen, đầu đội mũ tựa trên lưng Lục Thần và ôm lấy eo anh ta.

Lục Thần đứng dậy, gỡ xuống, định nói chuyện thì đột nhiên nhìn thấy Vu Tòng và Trần Tĩnh đang đứng bên khán đài, đặc biệt là Trần Tĩnh.

Anh ta chửi thề một tiếng, hỏi Phó Lâm Viễn: "Tại sao cậu lại mang cả cô ấy đến đây?"

Phó Lâm Viễn chỉ ngẩng đầu lên và nhìn anh ta một cái, không nói một lời.

Lục Thần lại chửi thề vài tiếng, kéo gỡ tay người đẹp. Cô gái không hiểu ý anh ta nên ôm càng chặt hơn: "Anh yêu làm gì thế... Anh yêu trông thấy ai mà hoảng thế? Chị dâu chính quy sao?"

Lục Thần: "Mẹ..."

Phó Lâm Viễn cong nhẹ khóe môi, một độ cong cực nhỏ. Anh nâng mắt, nhìn về phía Trần Tĩnh, bỗng dưng anh lại gọi: "Trần Tĩnh, tới đây."

Khoảng cách không xa, khi Trần Tĩnh nghe thấy, cô tưởng anh gọi cô có việc. Cô bước xuống bậc thang và đi đến đây, Lục Thần toàn thân cứng ngắc, không quay đầu để chào cô.

Trần Tĩnh gật đầu chào anh ta: "Ngài Lục."

Lục Thần nhắm mắt chịu trận và buông ra một tiếng "Ừ".

Trần Tĩnh đến gần xe của Phó Lâm Viễn, Phó Lâm Viễn đưa cho cô một cái mũ: "Đội lên."

Lục Thần nghe thấy lời này liền nhìn sang phía đó, lập tức muốn xuống xe: "Trần Tĩnh, đến đây với tôi này."

"Đến với cậu?" Phó Lâm Viễn liếc mắt sang nhìn người phụ nữ sau lưng Lục Thần, người đó cũng trở nên ngơ ngác và đấm Lục Thần vào lưng.

Lục Thần: "..."

Trần Tĩnh cầm chiếc mũ ngây ngốc.

Cô nâng chiếc mũ và đội lên đầu.

Phó Lâm Viễn xoay người và nắm chặt tay lái, giọng nói trầm thấp: "Đeo xong rồi lên xe."

Trần Tĩnh nhìn xuyên qua chiếc mũ và nhìn thấy tấm lưng to của anh, cô do dự vài giây trước khi bước lên xe. Phía sau xe rất cao, eo của Trần Tĩnh bị kẹp, người cô cũng tự động nghiêng về phía trước. Cô cúi đầu để tránh va chạm với Phó Lâm Viễn, hai tay cô uốn cong chống đỡ vào đùi, giọng nói của cô rất thấp: "Phó tổng... lái chậm chút."

Phó Lâm Viễn nhíu mày nhẹ nhưng không trả lời.

Lục Thần cắn chặt răng, nhìn chăm chăm vào gương mặt đầy tuấn tú của Phó Lâm Viễn, trong khi anh ta đang suy nghĩ: Mẹ nó, đồ chó nhà cậu có phải đang cố ý làm vậy hay không?

Anh ta gồ ga, để người phụ nữ ngồi sau chuẩn bị tốt.

Đang chuẩn bị dọa thì chiếc xe đen kế bên cứ thế mà lái băng qua người anh ta. Trần Tĩnh va vào sau lưng anh, mùi thuốc lá cùng với mùi đàn hương bay tới.

Giọng nói của người đàn ông xuyên thấu qua làn gió, anh nói: "Ôm chặt."

Trái tim của Trần Tĩnh đập mạnh.

Anh đang nói cái gì thế?

"Trần Tĩnh, tôi bảo cô ôm chặt." Lúc sắp rẽ ngoặt anh nhắc lại, là nghiêm túc. Trần Tĩnh cứ chống người như thế cũng mệt mỏi, cô khẽ cắn môi, duỗi hai tay xuyên qua bên eo anh, cánh tay trắng nõn ôm ôm anh và siết chặt.

Mạng sống quan trọng hơn.

Trần Tĩnh đội mũ bảo hiểm, gió vẫn rít quanh tai. Hơi thở của cô phản lại trên mặt mình, nóng như lửa. Cô cảm giác như đang đi qua một khoảng không gian với hàng ngàn vì sao, cuối cùng cũng đến được thiên hà và chạm trán mặt trời nóng bỏng.

Các vì sao xa xôi đang tỏa sáng rực rỡ.