Thích Dung Thịnh lại nhập N-001 để tìm kiếm, lượng thông tin đột nhiên tăng lên. Nhìn thoáng qua, ngoài phần giới thiệu cơ bản, còn có tất cả các thí nghiệm kể từ khi N-001 được chấp nhận làm vật thí nghiệm, hồ sơ bắt đầu từ mười năm trước, nhưng không có tư liệu nào từ đó trở về trước.
Điều làm người ta khó hiểu là thông tin của Trang Vu chỉ chứa hồ sơ của chính cậu ấy, còn hộ khẩu của bố mẹ cậu và các thông tin khác đều trống. Nhưng trên mẫu dấu hiệu thí nghiệm, cậu ấy điền là "tự nguyện".
Mười năm trước, làm thế nào mà một đứa trẻ tám tuổi lại "tự nguyện" ký vào tờ ký kết thí nghiệm cải tiến gen còn đang đáng sợ hơn hợp đồng bán thân gấp một vạn lần? Rõ ràng là có người cố ý xóa bỏ quá khứ của Trang Vu.
Giống như xóa bỏ sự tồn tại của giáo sư Trang và giáo sư Khương vậy.
Chuyện đã đến nước này, Thích Dung Thịnh về cơ bản đã xác định được Trang Vu là con trai duy nhất của giáo sư Trang và giáo sư Khương, đó là vì anh nghe giáo sư Trang gọi cậu ấy là “Chúc Chúc.”
Sau khi mất đi bố mẹ và bị gửi đến căn cứ làm vật thí nghiệm, khó trách sao khi Trang Vu trốn thoát hết lần này đến lần khác. Từ "tự nguyện" trên màn hình cực kỳ mỉa mai so với biểu hiện thờ ơ của Trang Vu.
Màn hình đột nhiên thay đổi, Thích Dung Thịnh bị bừng tỉnh, chợt nhận ra máy truyền tin của mình đã gây nhiễu tín hiệu. Thích Dung Thịnh đóng cửa sổ tìm kiếm và xóa lịch sử duyệt web, rồi nhanh chóng bước ra khỏi sảnh thông tin để kết nối với máy truyền tin.
Đó là dì Phương.
“Thiếu gia.” Dì Phương lo lắng đến sắp khóc: “Ngài mau về xem tiểu thiếu gia đi, cậu ấy bị sốt cao quá, chườm đá cũng không có tác dụng gì… Bác sĩ Lý còn đang trên đường tới, có cần đưa đến bệnh viện trước không? Tôi sợ..."
Thích Dung Thịnh cau mày căng thẳng: "Đừng hoảng, tôi về ngay."
Không kịp đợi thang máy, Thích Dung Thịnh đã nhanh chóng đi từ cầu thang đến sảnh, suýt nữa đυ.ng phải Trương Hữu Thành. Trương Hữu Thành vì né anh mà làm đổ hơn phân nửa tách trà ngon của mình, ông ta đau lòng lắm những phải làm một bộ quan tâm, hỏi: "Dung Thịnh, làm gì vội vã vậy?"
Thích Dung Thịnh bảo Tiểu Chu lái xe tới, cũng không quay đầu lại đáp một câu: "Thú cưng ở nhà bị bệnh, cháu quay về xem chút."
"Ồ... Vậy cần phải được chăm sóc tốt rồi.” Dù Trương Hữu Thành không hiểu gì những cổ vũ: "Thời buổi này thú cưng cũng quý lắm..."
Mãi cho đến khi lên lầu, Trương Hữu Thành mới định thần lại, tự nhủ: "Thú cưng? Chưa từng nghe nói Cục Tiểu Thích có nuôi con thú cưng nào. Hay là lần tới đi xem một chút, lân la làm quen cũng được…”
Khi Thích Dung Thịnh vội vã chạy lên tầng hai, Lý Văn đã bắt đầu trị liệu, dì Phương đang ôm túi nước đá vừa mới chườm cho Trang Vu, bà ấy luống cuống sững sờ bên mép giường.
Thấy Thích Dung Thịnh đã đến, dì Phương gật đầu với anh, sau đó cứng ngắc đi đến bên cạnh Thích Dung Thịnh thuật lại những gì đã xảy ra trước đó.
"Buổi sáng cậu dặn lúc thiếu gia tỉnh dậy bưng bát cháo cho cậu ấy, thỉnh thoảng tôi lên xem cậu ấy, cậu ấy vẫn chưa tỉnh, tôi đi đo nhiệt độ cho cậu ấy thì nóng đến phát sợ…”
"...Tôi vội đi lấy túi đá, ngay khi tôi đắp lên thì nó tan luôn. Tôi hoảng sợ đến mức mất trí, tôi liên lạc với bác sĩ Lý trước, sau đó nhanh chóng báo cho cậu…"
“Làm tốt lắm.” Thích Dung Thịnh hạ thấp giọng có chút khàn khàn nói: “Dì đi làm việc trước đi.”
"Được..." Dì Phương mỗi bước đi đều quay đầu nhìn Trang Vu ở trên giường, có chút không yên tâm đi xuống lầu.
Thích Dung Thịnh đi tới bên mép giường, hỏi Lý Văn: "Thế nào rồi?"
“Tình hình không tốt lắm.” Lý Văn tháo ống nghe ra với vẻ mặt vô cùng lo lắng: “Lúc đầu tôi còn tưởng rằng cậu ấy chỉ bị cảm lạnh thôi, có thể do vết thương bị nhiễm trùng gây ra hậu quả nghiêm trọng hơn, mới tiêm hạ sốt, nhưng nhìn hiện tại mà nói tình hình hiện tại đã nghiêm trọng hơn so với lần chẩn đoán ban đầu.”