Chương 7

"Quan trọng hơn là phản ứng của cậu ấy với thế giới bên ngoài thực sự rất yếu. Tôi nghi chứng viêm đã nhiễm đến não." Lý Văn lấy dụng cụ kiểm tra mới ra báo cáo: "Trước khi gặp cậu, cậu ấy đã bất tỉnh rồi, hoặc là dùng từ khác tàn nhẫn hơn, là liệt não.”

“Đừng có hồ đồ Lý Văn.” Thích Dung Thịnh đẩy bản báo cáo toàn tiếng Anh ra: “Tôi bảo cậu đến đây để cứu người, không phải để khoe thiết bị mới của anh. Buổi tối tôi gặp cậu ấy, cậu ấy còn nói vài câu với tôi, nếu từ lúc đó cậu ấy thật sự phát bệnh, thì còn lúc nào cậu ấy tỉnh táo nữa.”

“Dung Thịnh, cậu bình tĩnh lại đi.” Lý Văn gửi báo cáo đi, sau đó tiêm cho Trang Vu một mũi tiêm mới: “Tôi chưa từng tiếp xúc với trường hợp người biến đổi gen nào, có lẽ sức đề kháng của họ đối với các bệnh thông thường không tốt như chúng ta... Tôi đã gửi báo cáo cho cố vấn của mình rồi, tôi hy vọng đó là sự đánh giá sai lầm của mình..."

Thích Dung Thịnh không nói gì, anh lặng lẽ nhìn gò má đỏ bừng vì sốt cao của Trang Vu, trong đầu hiện lên hình bóng của giáo sư Trang.

Ông ấy là một trí thức trẻ và lịch lãm, luôn mặc áo khoác trắng của phòng thí nghiệm, trong tay không thể thiếu ống nghiệm và kính hiển vi. Vợ ông, giáo sư Khương là một phụ nữ vừa có tài vừa có nhan sắc, khí chất tao nhã, là trợ thủ đắc lực nhất của giáo sư Trang và cũng là người bạn đồng hành ăn ý nhất của ông ấy.

Họ có một đứa con trai, một đứa trẻ rất nhỏ như một cục bột nếp, thông minh lanh lợi nhưng cũng rất ngoan và hiểu chuyện, ngay cả cái tên cũng rất dễ thương, gọi là Chúc Chúc, Chúc Chúc trắng nõn.

Một lần, khi Thích Dung Thịnh tình cờ gặp giáo sư Trang qua điện thoại, một giọng nói ngọt ngào của một cậu bé từ đầu bên kia của điện thoại, nanh mồm dẻo miệng hỏi giáo sư Trang sao căn cứ thí nghiệm không mở cửa cho cậu bé.

Giáo sư Trang nhẹ nhàng gọi cậu bé: "Chúc Chúc."

Sau đó lại kiên nhẫn hỏi cậu: “Khi lớn lên, con có muốn đến căn cứ thí nghiệm làm những gì bố mẹ đang làm không, đến chơi với tư cách là nhà nghiên cứu thay vì làm con của nhà nghiên cứu, có phải lợi hại hơn không?”

“Ừm…” Cậu bé do dự một chút, tựa hồ đang suy nghĩ câu nói này có thành ý hay không: “Chắc là thế…”

Giáo sư Trang tiếp tục dịu dàng thuyết phục: “Chuyện này bố mẹ đã tính xong xuôi rồi… Vậy thì Chúc Chúc à, hôm nay con ngoan ngoãn ở nhà làm bài tập, tối nay về bố sẽ làm cho con món sườn heo chua ngọt, được không?"

“Bố.” Giọng nói có chút tức giận của Chúc Chúc xuyên qua màn hình, ai cũng có thể nghe ra được sự trách móc trong đó: "Con không muốn ăn sườn heo chua ngọt của Schrödinger đâu!"

Nhưng làm sao Thích Dung Thịnh có thể nhẫn tâm chấp nhận nó bây giờ, Trang Vu liên tiếp mất bố mẹ và mất luôn cả quyền tự do của con người, mất đi sự thông tuệ, nhạy bén, khả năng phản kháng trong quá trình chạy trốn.

Trang Vu, bây giờ cậu ấy còn được coi là "người" sao?