Lời đe dọa giống như một lời nói đùa nhanh chóng tiêu tan trong không khí, Trang Vu cũng không nghiêm túc để nó trong lòng, đặc biệt là khi cậu nhìn thấy nụ cười nhếch mép trên khuôn mặt của Thích Dung Thịnh.
Chỉ là câu nói này giống như hòn đá nhỏ rơi xuống nước, khó tránh khỏi gợn sóng. Mặc dù giọng điệu mang theo vẻ bông đùa, nhưng nội dung của nó cũng không khiến cậu cảm thấy vui vẻ. Trong câu nói này hàm chứa phần lớn nỗi lo lắng của Thích Dung Thịnh.
Trong lòng Trang Vu nặng nề đặt một dấu chấm hỏi bên cạnh vấn đề “quan hệ tình nhân”, đồng thời còn xoay quanh sức khỏe tâm thần.
Đây cũng có thể là một trường hợp, có thể sau khi hai người yêu nhau, cậu đã phát hiện ra vấn đề tâm lý của Thích Dung Thịnh, nhưng lúc này quan hệ của họ đã rất sâu đậm, cậu cũng không có ý định chia tay với anh. Giống như Thích Dung Thịnh đã tận tình chăm sóc cậu khi cậu bị bệnh và mất đi trí nhớ. Đó là một đôi uyên ương bao dung lẫn nhau, bên nhau không rời.
Khi cậu nảy ra ý nghĩ này, Trang Vu đột nhiên nhớ tới vẻ mặt hờ hững của Thích Dung Thịnh khi ngồi dưới đèn đường, khi đó trông anh rất lạ, ánh mắt nhìn cậu cũng rất lạ.
Vấn đề về dòng thời gian còn phải đợi cậu nhớ kỹ mới có thể giải quyết được, Trang Vu lặng lẽ ấn huyệt thái dương, đột nhiên trượt khỏi người Thích Dung Thịnh, đứng xuống đất. Thật ra không phải cậu không thể tiếp nhận cử chỉ thân mật như vậy, chỉ là hình cậu phát hiện hình như cơ thể của Thích Dung Thịnh đang có vật gì đó cộm lên nên hoảng sợ bỏ chạy.
Thích Dung Thịnh thì lại bình tĩnh hơn nhiều. Anh không những không né tránh phản ứng của cơ thể mà còn có tâm trạng hỏi cậu tối nay muốn ăn gì.
Quả nhiên Thích Dung Thịnh vẫn xem cậu là Chúc Chúc ngoan ngoãn ngốc nghếch, Trang Vu cảm thấy nhẹ nhõm, trong mớ ký ức trống rỗng cũng không tìm được thông tin gì hữu ích, chỉ có thể chân thành đáp: “Sườn xào chua ngọt."
Nhắc tới món ăn này không hiểu vì sao trong lòng Trang Vu đột nhiên đau nhói, có lẽ là trong ký ức của có một điểm kích phát nào đó.
Thích Dung Thịnh nhìn cậu chằm chằm, đứng dậy tới tủ lạnh nhìn qua rồi buông tay, xin lỗi: “Tiếc quá Chúc Chúc à, không có sườn rồi."
Không có sườn.
Giọng nói của một người đàn ông đột nhiên vang lên trong đầu: “Chúc Chúc à, không phải ba ba không giữ lời mà là trong tủ lạnh không còn sườn nữa. Lần sau lại làm cho con có được không?"
Trong nháy mắt Trang Vu cảm thấy đầu đau như búa bổ. Cậu vô thức đưa tay ôm đầu, bất lực khụy xuống, lớn tiếng hét mà không hề nhận ra: “Không được!”
Giọng của Thích Dung Thịnh vang lên cùng với tiếng bước chân của anh: “Chúc Chúc, được rồi, chúng ta đi mua sườn nhé. Còn chưa kịp hỏi em có muốn đổi món khác hay không mà em đã sắp khóc rồi, tính khí cũng lớn thật nha anh bạn nhỏ.”
Cậu khóc sao?
Trang Vu đưa tay sờ gò má, cảm thấy khô khốc.
Vẫn tốt, dường như cậu đã bắt đầu thích ứng với mức độ đau đớn khi ký ức ùa đến, mặc dù phản ứng căng thẳng vẫn rất mãnh liệt nhưng cậu đã dần ngưng khóc và trở nên mạnh mẽ hơn.
Trang Vu uể oải gật đầu, ngoan ngoãn đi thay giày rồi cùng Thích Dung Thịnh xuống lầu, chuẩn bị lái xe đến siêu thị liên hợp.
Siêu thị ở xã khu rất nhỏ, chỉ cung cấp một số nhu yếu phẩm cơ bản hàng ngày, nếu muốn mua nguyên liệu thì phải đến siêu thị liên hợp cách đó không quá gần. Khung cảnh bên ngoài cửa kính ô tô bị nước mưa làm nhòe đi, trông xám xịt và buồn tẻ, tâm trạng của cậu cũng có chút chán nản.
Sau khi đến siêu thị, cậu nhận ra rằng siêu thị liên hợp này có thể xem như một cửa hàng bách hóa nhỏ, đầy ắp những mặt hàng và lượng người qua lại cũng đông đúc.
Thích Dung Thịnh lấy xe đẩy qua trước, hai người đi về hướng có nhiều người tụ tập nhất. Khu thực phẩm tươi sống vị trí nằm ở phía trong, đường đi cắt ngang qua các quầy hàng khác. Thích Dung Thịnh cầm lấy một lốc sữa chua trên kệ, quay đầu hỏi Trang Vu: “Em muốn ăn vị gì?"
Trang Vu ngẩng đầu nhìn, đối với ngôn ngữ của nước S cậu không biết nhiều lắm, miễn cưỡng dựa vào màu sắc bên ngoài chỉ chỉ lốc màu lam. Trong tay Thích Dung Thịnh đang cầm hai lốc, một lốc màu trắng cùng một lốc màu lam, liền đưa tới trước mặt Trang Vu: “Vị muối biển sầu riêng có vẻ hơi nồng.”
Trang Vu vội vã lắc đầu, chấp nhận số phận lựa chọn lốc màu trắng vị nguyên bản.
Thích Dung Thịnh lừa gạt thành công, nhếch môi cười, xoa đầu Trang Vu rồi đem sữa chua bỏ vào xe: “Là anh lừa em, đây là gấp đôi vị sữa.”