Chương 34: "Tôi sợ bản thân nhịn không được nữa..."

Cho nên có thể nói Thích Dung Thịnh cũng là một người có tính trẻ con.

Trang Vũ thở dài, cúi đầu một lát, rồi chợt nở nụ cười.

Tuy trẻ con nhưng cũng khá dễ thương, ít nhất không khiến cậu cảm thấy khó chịu.

Trong lúc lựa hàng, Thích Dung Thịnh nói: “Anh vốn dĩ muốn đợi hai ngày nữa rồi mua một lần luôn, nhưng hôm nay mua trước cũng tốt. Chúc Chúc à em muốn ăn gì thì cứ mạnh dạn nói cho anh biết.

Trang Vu liếc nhìn những món ăn vặt được đóng gói sặc sỡ trên kệ, Thích Dung Thịnh nhìn theo ánh mắt của cậu, giúp cậu phiên dịch, một chút liền chất đầy nửa chiếc xe đẩy. Cũng không phải Trang Vu lấy quá nhiều món mà là Thích Dung Thịnh thấy cậu do dự chọn lựa nên món nào cũng lầy, hành vi nuông chiều trẻ con này thật sự không thể bênh vực được.

Bên cạnh là một cặp đôi đang quay Vlog, cô gái phóng khoáng ngồi trên xe đẩy, được chàng trai đẩy đi giới thiệu siêu thị. Tuy nhiên, hành vi bị cấm này nhanh chóng bị phát hiện, cả hai cùng chơi trò đuổi bắt với nhau người của siêu thị.

Trang Vu liền nhìn sang chỗ khác, đẩy xe, cúi đầu đi về phía trước vì cậu sợ Thích Dung Thịnh sẽ nổi hứng lên làm tương tự. Nhưng Thích Dung Thịnh cũng không nhàm chán như thế, anh ghé sát tai Trang Vu thì thầm: “Ngồi xe đẩy sao bằng được anh cõng em." Tai Trang Vu đỏ bừng.

Trở về nhà với một giỏ hàng bội thu, Trang Vu cuối cùng cũng ăn được món sườn chua ngọt mà cậu muốn. Kỹ năng nấu ăn của Thích Dung Thịnh mặc dù không bằng dì Phương nhưng với Trang Vu, như vậy là đủ. Sườn xào chua ngọt trộn với sốt cà chua và mè trắng rất thơm, Trang Vu ăn được thêm nửa bát cơm, sau đó liền đi ngủ.

Thích Dung Thịnh nhìn Trang Vu ngủ say xong liền nhẹ nhàng ra khỏi phòng, mặc áo khoác đi ra ngoài. Trang Vu trong bóng tối mở mắt ra, liền nghe thấy tiếng cửa đóng chặt.

Đã trễ thế này, Thích Dung Thịnh còn đi đâu?

Trang Vu ngồi dậy, mở cửa sổ nhìn xuống thì chỉ thấy bóng lưng Thích Dung Thịnh lái xe rời đi.

Tối nay, phòng làm việc của Tiến sĩ Fremantle tiếp đón một vị khách. Thích Dung Thịnh vừa đi vào liền bị giáo sư nồng nhiệt ôm lấy: “Thích, nửa năm không gặp, cậu có khỏe không?"

Thích Dung Thịnh thoát khỏi cái ôm của giáo sư, lui về sau nửa bước, nghiêm túc nhìn vào mắt ông: “Thầy có khỏe không? Tình trạng của tôi gần đây không tốt lắm?"

Giáo sư ngẩn người, trở nên nghiêm túc: “Cậu, tái phát lúc nào, tình hình hiện tại thì sao?"

Thích Dung Thịnh nằm ở trên bàn thí nghiệm, nhẹ nhàng nhắm mắt lại: “Tôi cũng không biết tái phát lúc nào. Nhưng hiện tại, tâm lý của tôi đã vượt khỏi sự khống chế thông thường, nảy sinh ham muốn chiếm hữu một người. Tôi đã làm những hành động tổn thương em ấy. Tôi có cần cách ly để điều trị không?”

Giáo sư nhíu mày: “Cậu có thể nói cho tôi biết cụ thể cậu đã làm gì không? Có thể nói, năm đó cậu đã khỏi bệnh rồi, cho dù tái phát thì mức độ cũng giảm đi nhiều, làm sao có thể... Chẳng lẽ...có phải cậu đã làm điều đó một lần nữa? Đã tiếp xúc với nguyên nhân khởi phát chính?"

Thích Dung Thịnh đưa tay lên để che lại ánh đèn chói chang: “Tôi đã làm gì với em ấy? Tôi rất thích em ấy, rất muốn đến gần em ấy. Tôi đã cố gắng để giam cầm em ấy."

Thích Dung Thịnh dường như đang nghĩ tới người nọ, khóe môi cong lên, nhưng trong nụ cười tựa hồ chứa đựng sự chua xót: " Có điều khi còn ở Trung Quốc Tôi đã cố gắng để giam cầm em ấy."

Thích Dung Thịnh dường như đang nghĩ tới người nọ, khóe môi cong lên, nhưng trong nụ cười tựa hồ chứa đựng sự chua xót: “Có điều khi còn ở Trung Quốc, các triệu chứng cũng không nặng lắm. Dưới tác động của rượu, tôi không thể tự chủ tiếp cận em ấy, tôi không áp chế được những xung động mãnh liệt, tâm trạng không ổn định và tâm lý mất cân bằng nghiêm trọng."

“Nếu đêm nay tôi không có tới tìm thầy, tôi sợ tôi sẽ nhịn không được làm những chuyện sẽ khiến mình hối hận.”