Đây là một giấc mơ vô cùng kỳ lạ, giống như một tấm gương bị phủ bởi một màn sương. Màn sương đã cản trở chức năng phản ánh hiện thực của nó, cậu không thể chạm vào được, cũng không thể lau đi, chỉ có thể chờ cho màn sương tự lắng xuống
Đây là một cảm giác rất kỳ lạ, Trang Vu ấn ấn huyệt thái dương, từng hình ảnh hiện lên trong đầu.
Trong một không gian trống rỗng, đầu tiên xuất hiện một chú chim sẻ nhỏ. Chú chim sẻ nhảy đến bậu cửa sổ trước mặt cậu xin ăn. Cậu gắp thức ăn cho nó rồi vô tình nhìn xuống.
Một người đàn ông trông rất ấm áp, mặc Tây trang chỉnh tề đứng trong sân vẫy tay với cậu, môi khẽ mấp máy như đang nói điều gì đó.
Trang Vu cố gắng để nhìn rõ nhưng hình ảnh lập tức vụt qua, câu chuyện đột nhiên thay đổi.
Hình ảnh bỗng nhiên biến thành một mảng đen, thứ đầu tiên sáng lên là ngọn đèn phẫu thuật trên đầu, một nhóm người toàn than mặc đồ bảo hộ màu trắng lọt vào tầm mắt. Có người đang quan sát, có người đang ghi chép, có người đang cầm kim tiêm, kim tiêm lấp lánh ánh bạc, chuẩn bị đâm vào trong cơ thể cậu.
Ngay lập tức, hình ảnh chuyển sang một khung cảnh vừa quen thuộc vừa xa lạ.
Cậu đang ở trên đường, dưới ánh đèn đường, Thích Dung Thịnh ngồi xổm trước mặt cậu, nhìn cậu bằng ánh mắt lạnh lùng.
Sau đó là vẻ mặt lo lắng của Thích Dung Thịnh khi cậu đẩy cây pháo bông ra xa.
Những hình ảnh này không hề liên kết với nhau nhưng cậu cảm thấy đây là những chuyện mà cậu đã trải qua, tất cả đều hằn sâu trong ký ức của cậu.
Trang Vu thoát khỏi trạng thái thất thần, đem những việc mình có thể nhớ được liệt kê ở trong lòng.
Cậu tên là Trang Vu, còn có một tên gọi khác là Chúc Chúc, có không ít người gọi cậu như vậy.
Cậu đã trải qua một ca phẫu thuật lớn.
Cậu dường như đã mắc phải một căn bệnh hiểm nghèo, trong khoảng thời gian đó, cậu mất đi trí nhớ và sự tỉnh táo, chỉ số IQ suy giảm như một đứa trẻ khờ khạo, bản thân mất tự chủ và cần phải có người chăm sóc.
Không thể hoàn toàn tin tưởng vào Thích Dung Thịnh, nhưng hiện tại phải dựa vào anh ấy để thu thập manh mối, phải duy trì mối quan hệ hiện tại và không được để anh phát hiện ra cậu đã nhớ ra điều gì đó.
Trang Vu ngồi dậy, tựa vào gối suy nghĩ về mối liên hệ của những sự kiện trên.
Rốt cục là đã thiếu đi sự kiện chính nào?
Tiếng mưa đập vào cửa sổ ngày càng dữ dội, mưa càng lúc càng to hơn. Trang Vu hiện tại không nhớ rõ những chuyện trước kia, những chuyện gần đây không biết vì sao cũng mơ hồ, điều duy nhất rõ ràng là những hình ảnh hiện lên trong đầu cậu.
Mọi việc dường như đều hướng về một chuyện, là bệnh.
Bởi vì bệnh nên mới phải phẫu thuật, vì bệnh nên IQ mới suy giảm.
Nếu như đó không phải là bệnh, thì đó chính là một cuộc thí nghiệm.
Người mặt áo trắng không chắc là bác sĩ, đó có thể là nhà thí nghiệm.
Bữa sáng đơn giản bao gồm sữa bò, trứng rán ăn cùng với bánh mì nướng do Thích Dung Thịnh làm. Mặc dù dì Phương không thể cùng đến nước, nhưng trong mười năm du học dì đã dạy Thích Dung Thịnh nấu những món ăn phương Tây cơ bản.
Trang Vu không muốn ăn, ngồi vào bàn rồi cầm ly sữa ngẩn ngơ. Thích Dung Thịnh lặng lẽ liếc cậu một cái, đứng dậy đi đến tủ đựng thức ăn lấy ra một lọ mứt dâu, mở nắp lọ rồi đặt trước mặt cậu.
Màu đỏ tươi của mứt khiến Trang Vu sửng sốt một lúc, theo bản năng muốn từ chối nhưng lại kiềm chế đưa tay cầm lấy một chiếc thìa nhỏ, múc một ít mứt phết lên mặt bánh mì nướng.
Mứt chắc là được làm thủ công, thịt quả nhiều, hạt dâu căng mọng, lẫn trong siro mật ong sền sệt, rất ngọt và béo. Trang Vu cắn một miếng bánh mì nướng phết mứt, suýt chút nữa bị vị ngọt làm cho gắt họng, vội uống một ngụm sữa để làm loãng mùi vị đó.
Cậu rất thích đồ ngọt, nhưng trong ký ức duy nhất còn sót lại của cậu, vị ngọt mà cậu tiếp xúc nhiều nhất là từ đường glucose, được nạp vào cơ thể bằng phương pháp tiêm, cho đến khi đầu óc của cậu có vấn đề và trở thành một đứa trẻ, cậu lại được nếm vị ngọt nguyên thủy nhất.
Thích Dung Thịnh đưa tay giúp cậu lau vết mứt dính trên mặt: “Chúc Chúc, ăn ngon không?”
“Ăn ngon.”
Trang Vu giả vờ thăm dò bằng giọng điệu ngây thơ. Cậu cũng không chắc kiểu nói chuyện của Chúc Chúc ra làm sao, nhưng lần đầu tiên nói chuyện nhẹ nhàng như vậy thật sự rất khó, thậm chí có chút cứng ngắt, không được tự nhiên.
May mắn là Thích Dung Thịnh cũng không để ý, lại mỉm cười nắm lấy tay Trang Vu và nói: “Vậy Chúc Chúc có muốn gặp người dì đã làm ra loại mứt này không?”
Dì? Trang Vu lập tức cảnh giác.
Cũng không thể trách cậu nghĩ nhiều. Thích Dung Thịnh đã mất rất nhiều công sức mới có thể đưa cậu từ Trung Quốc đến nước S, trong đó nhất định có rất nhiều âm mưu không muốn cho người khác biết. Do đó, kể từ bây giờ, những người mà cậu gặp đều có thể có một thân phận khác với lớp vỏ bọc bên ngoài.
Nhưng cậu cũng không thể từ chối thẳng thừng.
Trang Vu chỉ cắn một miếng bánh mì nướng, có chút không thoải mái cúi đầu. Thích Dung Thịnh cảm nhận được ánh mắt của cậu cũng hiểu được Trang Vu sợ người lại, trong lòng thở dài một hơi, vẻ mặt ôn hòa: “Nếu hôm nay Chúc Chúc không gặp có được không?”
Trang Vu mẫn cảm bắt được hai chữ “hôm nay”.
Sớm muộn gì cũng phải gặp, chọn ngày không bằng gặp ngày, hôm nay cũng nên thăm dò thử nông sâu thế nào.
Nghĩ vậy, Trang Vu chậm rãi bắt lấy bàn tay của Thích Dung Thịnh, xấu hổ lắc đầu.
Thích Dung Thịnh mềm lòng: “Chúc Chúc à, đồng ý hay không thì phải nói rõ ràng, vậy mới là bé ngoan. Đừng tự ép bản thân mình, có được không?”
Trang Chu lần đầu tiên nhìn vào mắt của Thích Dung Thịnh: “Được, Chúc Chúc đồng ý.”
Đôi mắt của Thích Dung Thịnh mờ đi, không nhịn được đi đến bên cạnh Trang Vu, mạnh mẽ ôm lấy cậu: “Chúc Chúc là can đảm nhất. Anh biết đột nhiên để em gặp một người xa lạ sẽ rất đáng sợ, nhưng em đừng lo, dì Linda là một người phụ nữ rất hiếu khách. Dì ấy đã giúp đỡ anh rất nhiều trong khoảng thời gian anh du học. Em sẽ thích dì ấy.”
Cậu sẽ thích sao?
Trang Vu tựa cằm lên vai Thích Dung Thịnh, ánh mắt lạnh nhạt. Thích Dung Thịnh lặng lẽ đưa tay ôm cậu vào lòng.
Không thích không sao, miễn là cậu có cơ hội để quan sát bọn họ.
Ngay thời điểm Thích Dung Thịnh buông Trang Vu ra, ánh mắt cậu lập tức biến thành vẻ vô tội cùng ỷ lại. Cậu cẩn thận nghe Thích Dung Thịnh dạy cho cậu một ít lễ nghi lặt vặt.
Chỉ là ánh mắt cậu liếc qua bả vai của Thích Dung Thịnh để tìm kiếm những ngóc ngách đáng ngờ.
Bất luận là lúc nào thì cậu cũng luôn lợi dụng lúc Thích Dung Thịnh không có ở nhà để kiểm tra xem trong phòng có lắp camera giám sát hay không.
Ngoài cửa trời vẫn còn mưa phùn, kiểu thời tiết thế này, nhiệt độ vừa phải rất thích hợp để đi dạo cùng với một chiếc ô.
Nhưng bọn họ cũng không cần phải ra ngoài, dì Linda sống ở tòa nhà ngay bên cạnh. Bọn họ có thể từ hành lang trực tiếp sang nhà dì ấy làm khách.
Trang Vu cẩn thận từng bước đi theo phía sau Thích Dung Thịnh. Khi Linda mở cửa, cậu hoàn toàn trốn sau lưng anh và chỉ quan sát mọi thứ qua khe cửa.
Thích Dung Thịnh không lừa cậu, Linda là một người phụ nữ trung niên rất hoạt bát với mái tóc vàng và đôi mắt xanh. Đây là đặc trưng điển hình của công dân nước S. Linda nhìn thấy Thích Dung Thịnh thì lập tức cho anh một cái ôm ấm áp: “Ôi, Dung Thịnh, cuối cùng con cũng đến gặp dì. Con nhận được mứt của dì chưa? Mà này, đứa bé dễ thương con mang đến đâu rồi? Nghe nói nó cũng thích mứt , hôm nay dì mới làm một hũ mứt anh đào, con không đưa nó đến nếm thử?”
Thích Dung Thịnh cười cười, đưa tay chạm nhẹ vào eo Trang Vu, Trang Vu trốn phía sau Thích Dung Thịnh bước ra. Khi cậu xuất hiện liền dùng đôi mắt to tròn ngấn nước nhìn Linda, lập tức chiếm được cảm tình của dì.
Linda lập tức thốt lên: “He’s so cute!”
Thích Dung Thịnh tránh đi, để lộ ra Trang Vu: “Em ấy gọi là Chúc Chúc…”
Linda cắt ngang lời của Thích Dung Thịnh: “Bảo bối, đến đây với dì. Dì có làm món mứt mà con yêu thích đây, còn có rất nhiều bánh quy dễ thương, con có muốn ăn một ít không?”
Trang Vu còn chưa kịp phản ứng thì đã bị Linda với tình mẹ bao la ôm lấy. Trên cơ thể của Linda có thể ngửi ra hương thơm ngọt ngào của siro trái cây, ngửi lâu sẽ có cảm giác hơi say.
Viên đạn bọc đường cũng là một thủ đoạn rất lợi hại, Trang Vu lập tức cắn môi dưới để khiến mình tỉnh táo lại.
Trang Vu không thể nói được lời nào, bị Linda kéo vào nhà, mùi thơm trong phòng nhà còn nồng nặc hơn, mứt anh đào được đun trên lửa ấm đang không ngừng sủi bọt, đã sệt đến mức dường như không thể chảy được nữa. Linda vội vàng tiến lên dùng thìa gỗ tiếp tục khuấy, canh lúc gần xong, bà múc nửa thìa bỏ vào một cái bát nhỏ đưa cho Trang Vu: “Đây chắc là món ngon nhất mà dì đã làm, con mau thử đi.”
Dưới sự quan sát của bà, Trang Vu không còn cách nào khác đành cầm lấy cái bát nhỏ, giả vờ rất vui vẻ ăn một ngụm lớn. Độ ngọt của mứt anh đào đang ấm không cao bằng mứt dâu, lại có một số mùi thơm lạ của anh đào, lướt qua đầu lưỡi cũng không gây khó chịu.
“Thấy thế nào?”
Đôi mắt trông chờ của Linda khiến Trang Vu cảm thấy trong lòng áy náy vì những suy đoán ác ý của mình, sau đó liền nghiêm túc gật đầu: “Dạ tuyệt lắm ạ.”
Thích Dung Thịnh sờ đầu Trang Vu để thể hiện sự khích lệ.
Chẳng lẽ Thích Dung Thịnh chỉ là đưa cậu đi gặp một người lạ thân thiện?
Nhưng vì sao lại làm vậy?
Trong lúc Thích Dung Thịnh cùng Linda nói về tình hình gần đây, Trang Vu đã trộm quan sát ngôi nhà nhỏ này. Mắt cậu đang đảo quanh một vòng thì bất ngờ đυ.ng phải ánh mắt của Linda.
Đã quá muộn để thu hồi vẻ dò xét của mình, Trang Vu sửng sốt, ánh mắt lập tức dịu dàng trở lại, đến mức không thể nhận ra, mỉm cười bẽn lẽn với Linda như một cậu bé ngoan, Linda cũng đáp lại cậu bằng một nụ cười bao dung.
Chỉ là một chi tiết nhỏ, cả hai đều không kinh động đến Thích Dung Thịnh.
Trước khi rời đi, Thích Dung Thịnh nhìn lại cơn mưa phùn ngoài cửa, rồi bất ngờ mượn Linda một chiếc ô lớn trong suốt. Trang Vu thành thật xuống cầu thang đến bên cạnh Thích Dung Thịnh, cũng không hỏi anh sẽ đi đâu.
Thích Dung Thịnh một tay cầm ô, tay còn lại khoác vai Trang Vu, hai người cùng nhau bước vào màn mưa. Những hạt mưa lộp bộp đập vào mặt ô tạo nên âm thanh chói tai. Khi hơi nước và sương mù đi qua, trên bề mặt trong suốt của chiếc ô sẽ đọng một màn sương trắng.
Vào thời điểm này cùng với thời tiết như vậy, công viên dường như không có một bóng người. Trong không gian yên tĩnh, dường như chỉ có hai người bọn họ sánh bước bên nhau.
Đi đến cây cầu nhỏ, Thích Dung Thịnh dừng lại, chỉ tay xuống hồ: “Nhìn xem hoa sen đang nở kìa.”
Trang Vu nhìn về hướng mà ngón tay của Thích Dung Thịnh đang chỉ, trong ao, xen giữa lá sen xanh có lác đác vài bông sen đỏ thắm. Cánh hoa khép hờ, nửa úp nửa mở.
Trang Vu cũng không biết đã bao lâu rồi mình mới nhìn thấy khung cảnh tràn đầy sức sống như vậy. Trong ký ức của cậu, thứ mà cậu thấy nhiều nhất là những bức tường trắng, trống rỗng và đáng sợ.
Do đó, nét mặt của cậu tự nhiên thả lỏng, khẽ thở dài: “Thật đẹp…”
Nụ hôn của Thích Dung Thịnh rơi xuống môi, cắt ngang lời cậu. Nụ hôn này nhẹ nhàng mà lại rất dài.
Nụ hôn trên trán lúc nửa đêm, những cái ôm an ủi mọi lúc mọi nơi, và bây giờ…
Thích Dung Thịnh, rốt cục anh ấy muốn gì?