Chương 3

Vừa rồi Tiểu Chu tốt bụng xoay mặt người đó lại, để người đó dựa mặt vào mũ trùm đầu thú bông, không đến mức khó thở. Nhờ đèn đường, Thích Dung Thịnh dễ dàng nhận ra cậu bé sống dở chết dở này chính là N-001, kẻ đã làm căn cứ long trời lở đất, cũng chính là Trang Vu.

Thời tiết oi ả cộng thêm bộ đồ thú bông nặng nề, cả khuôn mặt cậu ướt sũng, hàng mi thật dài ngoan ngoãn rũ xuống, môi hơi nứt, có vài vệt máu chảy ra.

Gió đêm nhẹ nhàng thổi qua, mang theo một sự mát lạnh, thiếu niên động đậy hai lần, lông mi run rẩy nhướng lên, lộ ra một cặp mắt trong veo.

Nhìn thấy Thích Dung Thịnh, môi thiếu niên khẽ nhếch lên, thì thào nói ra hai từ. Thích Dung Thịnh đến gần để nghe thì nghe thấy thiếu niên kia vô thức gọi: “Anh trai…”

Thích Dung Thịnh bế thiếu niên kia vào ghế sau, không màng đến sắc mặt sợ hãi của Tiểu Chu, phân phó: “Lái xe.”

"Với lại kêu Lý Văn lại đây."

Con người ta khi bị bệnh thường có xu hướng trở nên mỏng manh yếu ớt, nhưng Trang Vu lại rất ngoan ngoãn, chẳng những dọc đường không tỉnh lại mà còn không rên la gì trong mơ.

Trong xe, Thích Dung Thịnh cởϊ qυầи áo thú bông trên người Trang Vu ném đại sang một bên, chiếc áo thun trắng cũng ướt đẫm mồ hôi, gần như trong suốt. Trên ngực áo thun trắng có in một dòng ký tự màu đen, Thích Dung Thịnh nheo mắt lại thì thấy nó giống khẩu hiệu quảng cáo của một công nhân kỹ thuật nào đó.

Anh đoán ra bảy tám phần nguyên nhân cho bộ dạng thê thảm này, Trang Vu chạy trốn khỏi căn cứ không một xu dính túi, muốn có cơm ăn cũng không thể làm việc vặt mà không có kiến thức về kỹ thuật, hơn nữa cậu không thể để lộ mặt – ai mà ngờ một thiếu niên xinh đẹp lại cải trang thành một con thú bông ú vụng về nằm bên đường đâu.

Khó khăn lắm mới vượt qua từng cột đèn giao thông, Tiểu Chu lau mồ hôi, trước tiên đến dưới lầu chung cư của Thích Dung Thịnh. Nói là chung cư nhưng thực ra là một căn biệt thự nhỏ hai lầu riêng biệt.

Tiểu Chu xuống xe trước, vừa định giúp Thích Dung Thịnh bế người xuống nhưng lại thấy Thích Dung Thịnh đã tự mình ôm người ta xuống rồi, thanh niên mảnh khảnh nép vào trong lòng người đàn ông, cảnh tượng vô cùng hài hoà.

Bất giác nuốt nước bọt xuống, Tiểu Chu định thần lại, vội vàng đóng cửa khóa xe, nhanh chóng đi theo Thích Dung Thịnh, hạ giọng nói: "Bác sĩ Lý đang trên đường tới, nhiều nhất là năm phút nữa sẽ đến."

Vừa nói chuyện, anh ta vừa mở cửa và bật đèn của chung cư lên, phong cách bài trí hiện đại với hai màu đen trắng khiến chung cư rộng lớn như vậy trở nên rất âm u. Thích Dung Thịnh bế Trang Vu lên tầng hai, nhưng Tiểu Chu không dám đi theo, chỉ ngồi ở tầng một đợi bác sĩ Lý đến.

Sau khi vào phòng ngủ, Thích Dung Thịnh cúi người đặt cậu lên chiếc giường lớn mềm mại, vừa định đứng dậy thì bị một thứ mềm như bông kéo lại.

Cúi đầu nhìn xuống mới nhận ra tay trái của Trang Vu vẫn luôn nắm chặt gấu áo của anh không buông, như thể truyền tất cả sự đau đớn sang áo khoác vậy.

Thích Dung Thịnh thờ ơ vươn tay, bẻ từng ngón từng ngón tay trắng bệch vì dùng sức của thiếu niên ra, nhưng vừa mới giải phóng cho gấu áo thì lại đến lượt các ngón tay bị nắm lấy. Tay Trang Vu là nam châm sao?

Thích Dung Thịnh nhíu mày, sắc mặt không tốt lắm. Chỉ là Trang Vu nằm ở trên giường run rẩy cuộn tròn lại, cũng không biết là do lạnh hay là bị đau, trông dáng vẻ thật sự rất nhỏ bé vô tội lại đáng thương. Thích Dung Thịnh không để ý đến việc cậu ấy vẫn đang nắm tay mình, cúi người kéo chăn gấp ở cuối giường lên, cuốn tay phải mình và tay Trang Vu vào cùng nhau, kín mít như cơm nắm.

Ngay khi Lý Văn bước vào, những gì Lý Văn nhìn thấy là Thích Dung Thịnh đang ngồi ở bên trái giường và dùng tay trái lật tờ báo, phía bên phải giường là một cục chăn cuốn lại căng phồng lên, người trong chăn chỉ lộ ra nửa gương mặt trắng bệch, ở giữa đỏ bừng lên một cách bất thường.

Ngay lập tức, biểu cảm của Lý Văn trở nên ái muội lên, anh ta đặt hộp thuốc xuống, ho nhẹ một tiếng, hạ giọng hỏi: "Cậu cũng kiềm chế chút đi, tôi thấy cậu bé này bị lăn lộn đến kiệt sức rồi… Sao đột nhiên lại thích như vậy?”