Thời điểm Trang Vu tỉnh lại trong phòng rất im ắng, Thích Dung Thịnh tạm thời có việc phải về căn cứ xử lý, mà Dì Phương đã ở trong bếp làm bữa tối.
Tiếng máy hút khói ầm ĩ kèm theo tiếng tiếng xẻng gây ra tiếng động lớn, Trang Vu không quấy rầy dì Phương, tự mình đi đến phòng bên mở cửa sổ ra.
Hoa sơn đến kỳ ra hoa cuối cùng, nhưng mùi hương ngọt ngào vẫn không thay đổi. Trang Vu nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu làn không khí thơm ngát.
Giống như là cậu đã từng ngửi thấy hơi thở ngọt ngào như vậy ở cửa sổ của một căn phòng đầy nắng. Trừ cái này ra còn có một con chim.
Hẳn là có một con chim sẻ nhỏ đang mổ ở trên ngón tay cậu ăn hạt.
Trang vu mở mắt ra, ngoài cửa sổ là một cây đa lớn, treo những bông hoa nhỏ mịn màng màu hồng phấn tràn đầy sinh trưởng.
Nhưng không phải con chim sẻ nhỏ kia.
Trang vu theo bản năng nhìn thoáng qua lòng bàn tay trống rỗng của mình, lòng bàn tay trắng nõn sạch sẽ rất mềm mại, cũng không phải như một mảnh máu me hỗn độn trong ký ức nào đó.
Cậu là đang nằm mơ sao?
Nhưng cậu cũng không rõ ràng đâu là mơ đâu là thực lắm, giống như đều không tốt, lại giống như mỗi thứ điều có một chút chỗ tốt.
Bên ngoài có tiếng đập cửa, nhẹ nhàng gõ ba cái.
Trang Vu lập tức vứt bỏ những cái suy nghĩ quá mức phức tạp đối với mình, chạy như bay qua đi mở cửa, giống như chim sơn ca vui vẻ, một đầu chui vào áo khoác tây trang của Thích Dung Thịnh: “Anh!”
“Có cảm giác tốt một chút nào hơn hay không?” Thích Dung Thịnh đem đôi tay đút vào túi áo khoác, mở toàn bộ tây trang đem toàn bộ người Trang Vu bọc vào: “Muốn ăn cái gì thì nói cho anh, hôm nay có thể là trường hợp đặc biệt.”
Thế giới có anh là thế giới chân thật.
Trang vu ở trong lòng nghĩ như vậy.
“Em muốn ăn dâu tây nhiều tầng!”
Kỳ thật Trang Vu chưa từng ăn qua thứ này, nhưng có một lần ở trên TV cậu nhìn thấy đã suy nghĩ rất lâu.
Thích Dung Thịnh vốn định gọi đến cửa hàng bánh kem đem một cái trở về, nhưng Trang Vu đem đầu từ áo khoác tây trang chui ra, không khác gì một con mèo vừa chui ra khỏi ổ, ánh mắt to ướt dầm dề mà nhìn chằm chằm vào Thích Dung Thịnh, tùy hứng mà đề nghị nói: “Chúng ta cùng nhau làm đi, nghe chị gái xinh đẹp kia nói thực dễ dàng!”
Loại sự tình làm bánh kem này Thích Dung Thịnh vẫn là có chút không gần gũi, anh vừa định dùng cách an ủi trẻ con thì Trang Vu lại không phối hợp, mềm như bông mà tức giận: “Không phải nói hôm nay là trường hợp đặc biệt sao…… Anh nói chuyện không tính giữ lời gì hết.”
Lúc này Dì Phương dọn xong cơm chiều lại đây gọi bọn họ cùng nhau ăn, vừa vặn nghe thấy thế mím môi cười nói: “Thiếu gia, món bánh kem này làm không khó, ăn cơm xong ta sẽ chuẩn bị nguyên liệu giúp ngài, đương nhiên sau khi ăn xong hoạt động cũng khá tốt.”
Dì Phương cũng đương nhiên mà đứng về phía Trang Vu, cậu đắc ý mà giơ cằm lên, Thích Dung Thịnh nhéo nhéo chóp mũi cậu vừa bực mình vừa buồn cười mà nói: “Quay đầu lại mà làm không được em sẽ lại khóc đi thôi.”
“Sẽ không sẽ không,” Trang Vu vội che mặt lại không cho Thích Dung Thịnh thực hiện được: “Anh là nhất ——lợi hại nhất, nhất định có thể thành công!”
Bởi vì phải làm bánh kem sau buổi cơm chiều, Trang Vu ăn nhiều đến kêu một cái mất hồn mất vía. Dì Phương cười tủm tỉm mà xem bộ dáng cậu đứng ngồi không yên, trước tiên đi chuẩn bị nguyên liệu.
Bột mì mỡ vàng đều là trong nhà có sẵn, bơ cũng không thiếu, chỉ có điều là không có dâu tây.
Thời điểm Dì Phương lại giải thích, Thích Dung Thịnh lập tức nghĩ đến lý do lần trước hơi có chút không được tự nhiên mà trả lời nói: “Tôi đi mua.”
“Trong nhà còn có quả xoài, kiwi.” Dì Phương đề nghị nói: “Quả xoài ngàn tầng cũng ăn rất ngon, tiểu thiếu gia thích quả xoài đi?”
“Thích thích.” Trang Vu chạy nhanh kéo lấy ống tay áo của Thích Dung Thịnh: “Anh đừng đi mua, dùng quả xoài đi.”
Hai người mặt tạp dề bị Dì Phương đẩy ra phía sau bàn, Dì đứng ở phía trước đem nguyên liệu và dụng cụ lên và giới thiệu từng món.
Trang Vu nghiêm túc lắng nghe thỉnh thoảng lại gật đầu hai cái. Thích Dung Thịnh đối với cái này không có gì hứng thú, tầm mắt tự nhiên mà chuyển dời từ máy đánh trứng sang vòng eo của Trang Vu.
Trang Vu quá gầy, tạp dề thắt chặt để không bị rơi ra, thon nhỏ một tay là có thể ôm hết. Thích Dung Thịnh đột nhiên nghĩ đến rằng anh giống như không nghiêm túc mà ôm Trang Vu.
“Thiếu gia, thiếu gia?” Dì Phương cầm danh sách nguyên liệu lắc qua lắc lại trước mặt Thích Dung Thịnh: “Đây là đây là nguyên liệu cùng các bước, còn lại dựa theo cái là được, tôi đi thu dọn những thứ khác, có vấn đề gì cứ việc kêu tôi.”
“……Được.”
Thích Dung Thịnh ho nhẹ một chút tiếp nhận nguyên liệu, Trang Vu đã sớm mang bao tay trong suốt, đối diện hộp trứng gà nóng lòng muốn thử, Thích Dung Thịnh chưa kịp ngăn lại, trứng gà trong tay cậu phát ra một tiếng dứt khoát lưu loát vang lên, nháy mắt trong bát nhiều thêm một ít lòng đỏ, lòng trắng trứng không quá hoàn chỉnh cùng với vỏ trứng.
Trang Vu nắm trong tay hơn phân nửa cái vỏ trứng với vẻ mặt đầy vô tội mà nhìn về phía Thích Dung Thịnh: “Trứng, hỏng rồi.”
Ba chữ này dễ dàng làm người ta sinh ra liên tưởng không tốt, Thích Dung Thịnh thở dài, duỗi tay đem vỏ trứng trong tay đứa trẻ lấy ra, rồi kéo cậu đến bồn rửa tháo bao tay xuống rửa tay. Một lần nữa tay lại sạch sẽ như ban đầu, Thích Dung Thịnh cầm lấy một cái trứng gà nhẹ nhàng ấn trên thành bát theo lẽ thường.
Trang Vu thõa mãn sùng bái mà nhìn chằm chằm vào tay Thích Dung Thịnh cùng quả trứng gà.
Được chứng kiến bởi bốn con mắt mà quả trứng gà thậm chí còn không bị vỡ.
“Anh ơi trứng không vỡ.”
Tiểu bằng hữu Trang Vu cẩn thận nghiêm túc mà tổng kết nói.
Thích Dung Thịnh sắc mặt tối sầm, lấy ra hết sức mạnh để làm thí nghiệm, đem toàn bộ trứng gà đập chính xác vào trong bát mà không mang theo một chút vỏ trứng nào. Trang Vu ở bên cạnh vui sướиɠ mà vỗ tay, Thích Dung Thịnh mặt mày dãn ra, sau đó không ngừng cố gắng mà xem bảng nguyên liệu.
Công thức: Hai quả trứng gà.
Thích Dung Thịnh phục hồi tinh thần lại đi xem bảy cái trứng trong bát, lòng đỏ trứng là màu vàng cam, màu trắng là lòng trắng trứng, hoàng là hoàng bạch có nội hàm cao quý xa hoa.
Kế tiếp là phân đoạn đánh tan trứng gà, nguyên bản chỉ cần 40g đường, bởi vì quá nhiều trứng, nên thêm 140g đường.
140g là cái khái niệm gì vậy, Thích Dung Thịnh nhìn Trang Vu thật cẩn thận mà thêm đường thêm đến răng đau vội vàng bảo cậu dừng tay.
“Đủ rồi đủ rồi.”
Kế tiếp mỡ vàng sữa bò bột mì toàn bộ đều gấp đôi, hình ảnh một chén bột mì cuối cùng do hai anh em đồng tâm hiệp lực làm biến thành một bát vật thể không rõ ràng, màu sắc không đủ tươi sáng độ sền sệt không đủ rõ ràng.
Dì Phương đứng từ xa vội vàng chạy lại làm cứu tinh: “Tôi tới phết bánh, các cậu đi đánh bông bơ và gọt trái cây đi.”
Nếu để hai người họ phết bánh phỏng chừng đêm nay sẽ không thể ăn được.
Đánh bông bơ đồng dạng cũng không phải thứ tốt.
Trang Vu vừa nhận được máy đánh trứng thì hai mắt liền sáng lên, trực tiếp bật đến mức thứ tám. Thích Dung Thịnh trong lòng hiểu rõ mình nên làm gì đưa tay lên bật mức ba bốn.
Nếu làm mức cao nhất, sợ là bát bơ này có thể rửa mặt cho trẻ con ngay tại chỗ.
Tuy là như vậy, vẫn là có vài giọt bơ bắn đến trên má Trang Vu. Thích Dung Thịnh tháo bao tay ra giúp Trang Vu lau bơ trên má trái, bên má phải cũng có dính một ít kem khoảng cách rất gần anh. Trang vu nghiêng đầu muốn lau giúp anh, Thích Dung Thịnh đầu tiên nhìn thoáng qua Dì Phương đưa lưng về phía bọn họ đang chuyên tâm phết bánh, sau đó cúi đầu nhanh chóng hôn một cái lên sườn mặt Trang Vu.
“Thực ngọt.” Thích Dung Thịnh mặt không đỏ tim không đập mà bình luận: “Không cần thêm đường.”
“Rất ngọt!”
Trang vu hoàn toàn đắm chìm vui sướиɠ ở việc đánh bông bơ, căn bản không chú ý đến động tác nhỏ của Thích Dung Thịnh.
Thích Dung Thịnh thấy Trang Vu làm hăng hái không để ý tới, anh lại liền cúi đầu hôn một cái.
Lúc này trang vu quay đầu vừa muốn hỏi như thế nào còn có bơ thì Thích Dung Thịnh trực tiếp ở trên môi hắn ấn một chút.
Trang vu nho nhỏ mà “Ồ” một tiếng, liền ý thức được mà ngượng ngùng lên, vành tai đỏ bừng.
Thích Dung Thịnh tiếp tục gọt quả xoài trong tay, trong không khí nơi nơi đều là hương vị ngọt ngào, ngọt đến độ cơ hồ khiến người ta bị lạc vào trong đó.
Cuối cùng quả xoài ngàn tầng hương được làm ra sao bao nhiêu nổ lực hương vị rất giống nhau, nhưng thật ra Trang Vu đã ăn hai miếng to rất nhiều. Thích Dung Thịnh vốn dĩ nghĩ không định chạm vào, nhưng Trang Vu không thể buông tha mà đưa đến bên miệng anh, vì vậy há mồm cắn một ngụm.
Hình dung hương vị của nó như thế nào đây?
Vỏ bánh thiếu cân đối không đủ mềm, kem bông đánh nhiều hơi dẻo, trừ quả xoài đủ ngọt.
Khẩu vị này ngàn tầng tựa như nỗ lực muốn làm tốt nhất nhưng lại bởi vì kỹ thuật không đủ thành thục mà tạo thành tác phẩm thất bại.
Nếm đến cuối cùng, Thích Dung Thịnh thế nhưng cảm thấy một chút cay đắng.
Tác giả có chuyện muốn nói:
Quá cảm động, thi xong lớp sáu mình vẫn còn tâm trạng cập nhật, mong mọi người cho ta một ít bình luận đi!
Thả ngọt ngào và quý trọng, cảm tình trong sáng của truyện sắp tiến vào đếm ngược, sẽ có những diễn biến sau khi ra nước ngoài, vì vậy không tiết lộ được!