Chương 26

“Loại tình huống này rất đặc thù.” Lý Văn cũng tỏ vẻ kinh ngạc; “Theo lý thuyết não bổ thần kinh bị hao tổn, vùng hải mã cũng không thể hoạt động và lưu giữ ký ức, đó chỉ là một hoặc hai đoạn ngắn, ký ức đặc biệt khắc sâu sẽ hình thành thêm tầng ký ức, có lẽ là trong lúc vô tình Chúc Chúc bị kích phát thôi.”

“Tuy rằng khả năng chỉ là ngoài ý muốn, nhưng những ký ức đó mang đến chỉ có thể là thương tổn.”

Thích Dung Thịnh trầm tư một lát, đột nhiên ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt của Lý Văn: “Có thể giúp tôi làm một chuyện không?”

Lý Văn sửng sốt, lập tức phản ứng lại đây: “Này có cái gì không thể giúp, cậu nói đi, tôi lập tức an bài.”

Thích Dung Thịnh bình tĩnh mà nhìn anh: “Mang Chúc Chúc rời đi.”

Vào lúc ban đêm, Lý Văn bị chặn lại khi đang lái xe đến sân bay.

Vài người mặc đồng phục vây quanh xe Lý Văn: “Kiểm tra nồng độ cồn.”

Lý Văn không sao cả mà phối hợp với một người trong số họ kiểm tra, ánh mắt của những người khác hướng vào trong xe, Lý Văn có chút không được tự nhiên mà chắn lại, ánh mắt tìm tòi nghiên cứu càng sâu một tầng như muốn hóa thành vật thể xuyên qua người Lý Văn để xem đó là gì.

“Từ từ.” Đột nhiên có người chỉ hướng vào trong xe: “Đó là cái gì?”

Ánh mắt mọi người đều hướng vào cái vật thể không xác định, mặt Lý Văn biến sắc lập tức che giấu nói: “Không phải đồ vật gì quan trọng ……”

“Không quan trọng?” Người dẫn đầu lập tức bắt lấy lỗ hổng, “Vậy ngươi đem xe mở ra cho chúng tôi kiểm tra một chút.”

“Này…… Không tốt lắm đâu……”

Lý văn bắt lấy đai an toàn, đẩy đẩy kéo kéo không muốn di chuyển, hành động này đặt ở trong mắt đám kia người quả thực chính là chột dạ rất giống trong sách giáo khoa, không nói hai lời liền mạnh mẽ phá cửa lao vào.

Thấy thế Lý văn đành phải từ từ mà mở cửa xe bước xuống , đem cửa xe sau mở ra, một khối vuông rất lớn được che miếng vải đen lộ ở trong tầm mắt mọi người trong.

“Mở ra!”

Lý văn thở dài một hơi: “Nó thực đặc thù, mọi người xác định muốn mở nó ra?”

Cùng lúc đó, thư ký Lưu nhận được tin tức: “Cái gì? Thích Dung Thịnh không có sửa chuyến bay, vậy đêm nay……”

Nói thì chậm mà làm thì nhanh, Lý Văn vươn tay kéo ở mặt trên miếng vải đen ra. Là một cái l*иg sắt to, đồ vật bên trong vừa thấy ánh sáng nhất thời phát ra một tiếng kêu bén nhọn.

“Đây là chuột chũi.” Lý Văn vội vàng đem miếng vải đen kéo trở về, đối mặt một đám người hai mặt nhìn nhau giải thích nói, “Nó rất sợ ánh sáng. Cho nên, không có cách nào khác đi?”

Tác giả có chuyện muốn nói:

Lý Văn: Không thể tưởng tượng được đi!

Ngày mai thi lớp 6 rồi, cùng số phận thì cập nhật nhé!