Tiểu Băng càng nghĩ càng kích động, tuy rằng cậu lớn như vậy vẫn là một con sâu trong xã hội, nhưng không ai là không có ước mơ trong lòng.
Cậu cũng từng ảo tưởng đi theo chân anh cả của mình làm việc sau cơn mưa kiếm, súng, tên rồi sống một cuộc sống hạnh phúc.
Ngọn gió mùa hè ẩm ướt xuyên thấu qua cửa sổ thổi vào khuôn mặt của tiểu Băng, tiểu Băng tưởng tượng vô số loại cảnh tưởng không sợ hãi và anh hùng, khẩn trương mà ngồi ở sô pha chờ đợi kẻ truy đuổi đến, cả đêm cũng không dám nhắm mắt lại, còn có tinh thần hơn so với uống thuốc.
Mây đen che khuất trăng non, đêm nay e là một đêm khó ngủ.
Trang Vu ôm con thỏ thú bông lăn qua lộn lại mãi không ngủ được.
Dì Phương đi rồi, trong toàn bộ căn nhà chỉ còn lại một mình cậu. Trước đây cậu muốn giả vờ như là một đứa trẻ lớn trước mặt dì Phương, không sợ hãi khi ngủ một mình, nhưng khi Dì Phương rời đi thì cậu lại muốn có một người nào đó ở lại cùng cậu.
Trang Vu mở to mắt ôm thỏ con từ trên giường bò dậy.
Đêm nay không có ánh trăng chiếu vào, Trang Vu thử thăm dò đi rồi hai bước, trên mặt đất lại sáng lên tia sáng nhỏ. Hóa ra là Thích Dung Thịnh đã yêu cầu công nhân lắp thêm đèn nhìn vào ban đêm ở những nơi mà Trang Vu sẽ đi qua vào sáng sớm để mỗi bước đi sẽ sáng hơn.
Trang Vu thật cẩn thận mà bước đi trên sàn nhà có ánh sáng, chậm rãi đi ra khỏi phòng rồi đi vào trong viện.
Mùi hương ngot ngào của hoa sơn liên tục bị gió thổi đến mũi cậu, Trang Vu hít một hơi thật sâu, cuối cùng cũng lộ ra một nụ cười hạnh phúc.
Toàn bộ khoảng sân cũng lẻ loi, bàn đu dây, hoa cỏ, cây cối, còn có cậu, tất cả đều là những đứa trẻ cô đơn.
Trang Vu mạnh bạo đi về phía cổng.
Cậu muốn đi tìm anh, ngay cả khi anh bảo cậu đừng đi ra ngoài.
Trang Vu hạ quyết tâm vươn tay ra, mới vừa đυ.ng tới hàng rào, ngón tay liền lóe sáng lên một đám tia lửa màu lam, đồng thời đầu ngón tay tê tê dại dại mà phát ngứa.
Hàng rào không lẽ bị cậu làm hỏng rồi đi?
Trang Vu cả kinh vội vàng từ bỏ ý định mở cổng, sau đó cậu vội chạy về phòng của mình.
Nếu Lý Văn ở đây anh ta nhất định sẽ kinh ngạc với Thích Dung Thịnh vì đã lắp đặt một hệ thống sốc điện hoàn chỉnh ở sân, cho dù là người đó Trang Vu hẳn là cũng không thể tránh khỏi tác động của điện cao thế như vậy được vì để không làm tổn thương Trang Vu nên các con số đã được điều chỉnh tới mức thấp nhất.
Mà Thích Dung Thịnh vẻ mặt bình tĩnh còn bổ sung thêm hệ thống phòng ngự được trang bị chế độ báo động, một khi Trang Vu có ý định rời đi thì hệ thống sẽ lập tức liền báo động. Đương nhiên vì Chúc Chúc nên hiện tại cửa cũng đã đóng lại.
Giờ phút này Trang Vu thoát khỏi nguy hiểm, trốn ở góc phòng thở phì phò.
Lúc này cậu ngược lại có chút sợ khi anh quay trở lại.
Nếu bởi vì cậu làm hỏng hàng rào thì anh sẽ càng chán ghét cậu phải làm sao bây giờ?
Nhưng mà trời không chiều lòng người, Trang Vu vừa mới bình tĩnh lại nhịp đập, bỗng nhiên cậu nghe được tiếng bước chân của anh đi về phía cửa phòng.
Trời ơi, hàng rào sao không trung thực như vậy lại đi cáo trạng với anh nhưng tại sao lại nhanh như vậy.
Trang Vu sốt ruột suy nghĩ nhảy trở lại trên giường. Nhưng còn chưa kịp thì Thích Dung Thịnh đã mở cửa phòng ra, khuôn mặt giấu ở trong bóng tối không thấy rõ.
“Anh……”
Trang Vu đứng lên ngay cả con thỏ cũng không cần liền giành trước một bước nhào vào trong lòng ngực của Thích Dung Thịnh.
“Chúc Chúc anh muốn cùng em chơi trò chơi.”
Thích Dung Thịnh không chút hoang mang mà ôm lấy cả túi gấu nhỏ, hai chân Trang Vu đều vòng qua eo của anh, cánh tay cũng ôm thật chặt sợ chính mình sẽ ngã xuống.
“Anh chơi cái gì?”
Giọng nói của anh cùng ngày thường lại có chút không giống nhau, Trang Vu cũng không phân biệt được, nhưng thật ra nó cũng giống với giọng nói của anh khi chơi một trò chơi mới lần trước. Trang vu liền yên lòng, chủ động ngẩng đầu lên, hôn lướt lên môi Thích Dung Thịnh như một con chuồn chuồn .
“Cái này.”
Ánh mắt Thích Dung Thịnh đột nhiên tối đi, ngữ khí cũng ngả ngớn lên.
“Chúc Chúc phải nói rõ ràng thì anh mới biết được.”
Trang vu không ý thức được mức độ nghiêm trọng của sự việc, cậu ghé sát vào tai Thích Dung Thịnh thân mật nói nhỏ với anh: “Anh vào trong phòng với em cùng nhau chơi cái trò chơi lần trước đi.”
*************?????????????????***********
Tác giả có chuyện muốn nói:
Bản đầy đủ của chương này tại @ túi trang kẹo đậu phộng, tìm từ khóa【 lột giấy gói kẹo 】+ tên chương, có ý kiến gì không?
PS: Tiểu băng thật lợi hại, đại gia đừng vội mắng hắn!