Chương 23

Liên tiếp trong ba ngày, sau khi tan tầm Thích Dung Thịnh đều ngâm mình ở quán bar.

Tiểu Chu đi theo bên cạnh trong lòng run sợ chỉ dám thủ thỉ nhỏ giọng nhắc nhở anh: “Thiếu gia, dì Phương truyền tin tới, hỏi ngài đêm nay có trở về hay không?”

Thích Dung Thịnh rũ mắt, ngón tay nhẹ nhàng quơ quơ ly rượu, âm thanh tiếng đá viên va chạm làm tiểu chu không tự chủ được mà thẳng lưng.

“Không trở về.” Thích Dung Thịnh lại ngửa đầu lên uống một ly, đem ly rượu đẩy về phía bartender: “One more please.”

Tiểu Chu đành phải gửi lại tin nhắn cho Phương di nương: “Thiếu gia hôm nay tâm tình không tốt, hẳn là sẽ không quay về.”

Dì Phương thở dài một hơi.

Trang Vu ngồi trên bàn ăn rất quy củ, chống cằm chờ Thích Dung Thịnh. Nghe được tiếng thở dài quen thuộc của Dì Phương, tia sáng cuối cùng trong mắt cũng bị dập tắt.

Cậu mờ mịt mà nhìn sườn heo chua ngọt thượng mè trắng viên ở trước mắt, viên đồ vật tinh tế nho nhỏ kia không ngừng bành trướng mơ hồ trong tầm nhìn của cậu, đôi mắt có chút nhức nhói. Cậu duỗi tay xoa đi, nhưng lại sờ đến một mảnh ẩm ướt dầm dề.

Trang Vu cắn cắn môi dưới, nỗ lực không làm nước mắt tràn ra. Sợ Dì Phương phát hiện, cậu trộm nhéo chóp mũi, không cho nó phát ra tiếng vang.

Có phải hay không bởi vì lúc trước chơi trốn tìm hại anh tìm cậu quá lâu, vẫn là bởi vì chơi trò chơi kia vào thời điểm đó cậu khóc rất nhiều lần.

Anh giống như không thích cậu khóc, có phải vì như vậy nên anh mới không muốn trở lại hay không?

Nhưng tại sao mà anh lại không nói cho Chúc Chúc biết phải làm như thế nào.

Thích Dung Thịnh đã sớm cởi tây trang, áo sơ mi ôm sát thân hình phác họa ra bờ vai rắn chắc và tấm lưng rộng của anh, phong thái say khướt mơ màng khi cầm ly rượu bởi vì có vài phần không kiềm chế được mà phóng túng khiến cho ngũ quan phá lệ câu dẫn.

Không bao lâu liền có một thiếu niên thân hình mảnh khảnh mặc áo sơ mi màu trắng ngồi vào vị trí bên cạnh anh, nụ cười không chê vào đâu được: “Một người?”

Thường thì những người hay lui tới đây đa số điều là có loại người có mục đích, Tiểu Chu đã quen đối phó với loại chuyện này, vừa muốn tiến lên đuổi người không ngờ Thích Dung Thịnh lại duỗi tay nắm lấy cằm của thiếu niên: “Nhắm mắt lại đi.”

Tiểu Chu sững sờ ở tại chỗ, thiếu niên thụ sủng nhược kinh, còn tưởng rằng Thích Dung Thịnh muốn hôn cậu, ra vẻ rụt rè mà thoái thác một chút: “Ngài nóng vội quá rồi——”

Tay nắm cằm bỗng nhiên siết chặt lại, thiếu niên tức khắc không dám lỗ mãng, vội vàng nhắm mắt lại.

Thích Dung Thịnh không kiên nhẫn mà nhéo cằm thiếu niên một lát, sau đó hất tay ra hướng Tiểu Chu lấy khăn tay, cẳn thận lau qua rồi ném cho cậu: “Cậu đi đi.”

Thiếu niên vẻ mặt bị thương mà rời khỏi, Tiểu Chu mới vừa nhẹ nhàng thở ra, lại nghe thấy âm thanh lạnh như băng của Thích Dung Thịnh: “Đứng lại.”

Thiếu niên lập tức vui vẻ xoay người lại, Thích Dung Thịnh nhướng mày nhìn về phía tiểu Chu: “ Cậu lưu lại, Anh đi đi.”

“Để Dì Phương cũng quay về đi.”

Đây là định rồi.

Tiểu Chu không còn cách nào khác đành phải nắm chặt khăn tay rồi lưu luyến bước đi. Tuy rằng biết thiếu gia không có khả năng xảy ra chuyện gì, nhưng ngài rất ít ra ngoài tìm người chơi cùng.

Huống chi, trong nhà không phải còn có một tiểu tổ tông sao?

Sau khi Tiểu Chu rời đi, bởi vì thái độ lãnh đạm của Thích Dung Thịnh vừa rồi, thiếu niên cũng không dám đối đãi anh như các mục tiêu khác cứ vậy mà dán lên, câu ngoan ngoãn ngồi ở vị trí vừa rồi, hướng về phía Thích Dung Thịnh mỉm cười ngọt ngào: “Tôi còn tưởng rằng vừa rồi ngài không thích tôi đâu, tôi kêu là Tiểu Băng.”

Thích Dung Thịnh uống xong ly rượu, vô thức giơ ngón trỏ gõ lên mặt bàn: “Là không thích.”

Nụ cười trên mặt thiếu niên đông cứng lại.

“Đừng cười nữa, thực dối trá, không thích hợp với cậu.”

Thích Dung Thịnh miệng lưỡi độc địa nói xong, dứt khoát lưu loát mà đứng dậy: “Cậu kêu Tiểu Băng đúng không, đi theo tôi.”

“Vâng?” Tiểu Băng vội trộm xoa xoa mặt, làm cho biểu cảm tự nhiên hơn một ít, nhanh chóng đuổi theo Thích Dung Thịnh.

Trước đây cậu ở quán ba câu cá, cũng đã gặp qua không ít kẻ có tiền, chỉ là người trẻ đẹp trai lại giàu có thì không nhiều lắm, hôm nay may mắn cậu gặp được một người như vậy.

Tiểu Băng nhìn Thích Dung Thịnh mở cửa phòng Vip với một nụ cười lén lút, Thích Dung Thịnh lùi lại một bước kêu cậu đi vào trước, tiểu Băng đánh giá cách bố trí của căn phòng, kinh hỉ mà quay đầu lại với vẻ mặt thẹn thùng: “Hôm nay……”

Thích Dung Thịnh lật thẻ phòng trong tay hai lần rồi đóng cửa phòng lại, từng bước đi về phía Tiểu Băng. Tiểu Băng bị khí thế của Thích Dung Thịnh lùi lại phía sau, muốn từ chối hay chủ chủ động cũng điều không thể làm được cho đến khi cậu ngồi xuống ghế sô pha.

Thích Dung Thịnh từ trên cao nhìn chằm chằm vào đôi mắt cậu: “Cậu ở trong phòng đợi, biết chưa?”

“……” Tiểu Băng cuống quít gật đầu.

“Nói bậy làm loạn cậu sẽ bị trừng phạt.” không biết vì cái gì tiểu Băng thấy trong mắt Thích Dung Thịnh bỗng nhiên có một tia tà ác: “Nghe lời sẽ có đường ăn.”

“vâng vâng vâng!”

Có lẽ là do tính cách quá khác so với con người của anh khi lần đầu cậu tiếp cận anh, quả nhiên cậu không thể trông mặt mà bắt hình dong.

Thích Dung Thịnh không nhìn cậu nữa, ngồi dậy không chút lưu luyến nào mà rời đi.

Nghe được tiếng cửa phòng đóng lại, tiểu Băng mới xoa xoa ngực hòa hoãn tâm tình.

Đột nhiên lại vang lên âm thanh mở cửa của khóa điện tử, tim Tiểu Băng nhảy lên l*иg ngực. Thích Dung Thịnh ra hiệu cho cậu im lặng rồi kéo cửa sổ nhảy ra ngoài.

Tiểu Băng sững người một lúc không dám thở mạnh sau đó mới từ từ chậm rãi đi về phía cửa sổ.

Không phải chứ, người có tiền thật là đáng sợ, đây là chết cũng muốn kéo cậu làm cái đệm lưng sao. Cậu còn trẻ chưa tìm được một người đàn ông giàu có bình thường nào mà yêu nhau, không nghĩ là cậu sẽ phải vào tù sớm như vậy.

Ai ngờ vừa xem lại chẳng có động tĩnh gì trong đó. Hoá ra Thích Dung Thịnh là từ nơi này nhảy ra ngoài để trốn người khác, chẳng lẽ có người nào ở đây đuổi gϊếŧ anh sao?