Chương 17

Tiếng bọt nước thật lớn làm dì Phương sợ tới mức sửng sốt: "Thiếu gia... cậu có ở đó không?"

Như là người trong phòng tắm đột nhiên nghe được bên ngoài có người nói chuyện, tiếng nước tắm dần dần nhỏ xuống, giọng nói bình tĩnh của Thích Dung Thịnh từ trong phòng tắm truyền đến: "Dì Phương sao? Tối hôm qua con sợ Chúc Chúc ngủ không ngon, cho nên tới đây."

"Dì đang tìm Chúc Chúc sao? Không sao, tối qua cậu ấy ngủ cùng với con."

"Như vậy à," dì Phương thoáng yên lòng,"Nhưng tiểu thiếu gia đâu rồi."

"Tối hôm qua điều hòa bị hỏng, lúc tỉnh dậy con phát hiện trên người Chúc Chúc và con toàn mồ hôi, cho nên dứt khoát cùng nhau tắm rửa." Thích Dung Thịnh nói dối mặt không đỏ tim không đập nhanh, bàn tay to che miệng Trang Vu ngồi ở trên bồn rửa tay, không cho âm thanh của cậu truyền ra bên ngoài.

Dù sao lúc trước Thích Dung Thịnh cũng từng tắm cho Trang Vu vài lần nên dì Phương không nghi ngờ gì, liền an tâm nói: "Vậy là tốt rồi, dì ra ngoài hâm nóng sữa trước, lát nữa hai cậu xuống ăn sáng nhé."

Dứt lời liền rời khỏi phòng rồi đóng cửa lại.

Thích Dung Thịnh vừa nghe thấy tiếng đóng cửa thì buông Trang Vu ra, đồng thời đóng vòi sen lại, lúc này Trang Vu bị hơi nóng trong phòng tắm hun đến hai mắt đẫm lệ, đáy mắt hồng hồng nhìn Thích Dung Thịnh trước mặt.

Trên người thiếu niên chỉ còn lại áo ngủ dài, hai chân trần bất an xoắn cùng một chỗ. Thích Dung Thịnh nhắm mắt thật sâu tĩnh tâm một lát, khi mở mắt ra lần nữa liền đưa tay nắm vạt áo Trang Vu, eo Trang Vu như phản xạ có điều kiện tránh né một chút, nhưng vẫn ngoan ngoãn ngồi tại chỗ cho Thích Dung Thịnh kiểm tra.

Chỉ là cổ áo bị Trang Vu làm cho hơi mở ra, trên da những vết xanh xanh tím tím cũng đủ chứng minh tối hôm qua anh có bao nhiêu khốn nạn.

"Đau không?"

Đầu ngón tay hơi có kén nhẹ nhàng vuốt từng vết xanh tím, Trang Vu lắc đầu, nghiêng đầu nhìn anh: "Chúc Chúc mệt quá."

Thích Dung Thịnh day day huyệt thái dương, đầu đau muốn nứt ra: "Anh trước tiên ôm Chúc Chúc đi ăn chút cơm, sau đó trở về phòng ngủ được không?"

"Muốn ngủ thôi" Trang Vu nắm lấy ngón tay của mình chơi đùa," Chúc Chúc rất buồn ngủ, rất buồn ngủ......"

"Phải ăn cơm trước." Thích Dung Thịnh nhẫn tâm nói, anh đi ra khỏi phòng tắm, mặc áo ngủ cho Trang Vu, cài áo đến nút trên cùng, bảo đảm không bị dì Phương nhìn ra sơ hở, lúc này mới sờ sờ đỉnh đầu.

Trang Vu:"Nếu dì Phương hỏi tới, Chúc Chúc nói tối hôm qua chỉ tới đây chơi trò trốn tìm, sau đó ngủ với anh trai một đêm, được không?"

"Vâng ạ… nhưng mà tối hôm qua anh trai cùng Chúc Chúc chơi một trò chơi mới.” Trang Vũ chớp chớp đôi mắt to, vô tội nói: “Trò chơi mới mặc dù lúc đầu rất đau, nhưng Chúc Chúc rất dũng cảm, chỉ là có khóc một lúc thôi... Anh à, không thể nói cho dì Phương nghe chuyện này sao?" "Đây là... bí mật giữa anh và Chúc Chúc."

Thích Dung Thịnh lúc này cũng đã có ý nghĩ muốn gϊếŧ bản thân, không những xúi giục đứa trẻ trước mặt này nói dối mà còn có chuyện tối qua, giống như hai ngọn núi lớn đè nặng trong lòng anh.

"Vậy chúng ta ngoắc tay," Trang Vu xoa xoa đôi mắt buồn ngủ, vươn ngón tay chờ Thích Dung Thịnh kéo lên, "Một trăm năm không được thay đổi."

"... Được," Thích Dung Thịnh gian nan vươn tay, "Chúng ta đã đồng ý, đây là một bí mật không thể nói."

Một bữa sáng, ba người có những suy nghĩ khác nhau.

Trang Vu ngây thơ nhưng khẩu vị không tốt chỉ muốn ngủ, dì Phương chỉ nhìn Trang Vu ăn vui vẻ trong chốc lát, cùng với Thích Dung Thịnh lòng mang ý xấu, giống nhau chính là tất cả mọi người ăn xong bữa cơm dì Phương vất vả chuẩn bị mà không biết mùi vị gì.

Chờ Trang Vu đặt ly sữa trống trơn xuống, đang dùng đầu lưỡi liếʍ sữa dính bên môi, Thích Dung Thịnh cũng buông đồ ăn xuống dùng khăn ăn lau miệng, giải thích với dì Phương:"Hôm qua Chúc Chúc ngủ tương đối muộn, giữa chừng lại tỉnh lại, cứ để em ấy về phòng ngủ thêm một lát."

Dì Phương đương nhiên không có ý kiến gì, đứng dậy dọn dẹp bát đũa. Thích Dung Thịnh vẫy tay với Trang Vu, Trang Vu liền từ bỏ việc dọn dẹp trên bàn, đi tới bên cạnh Thích Dung Thịnh. Anh nhíu mày, dùng ngón tay nhẹ nhàng lau sữa trên miệng Trang Vu: "Đi thôi, anh đưa em về phòng."

Trang Vu vừa vào phòng đã ôm lấy con thỏ bông nhỏ, Thích Dung Thịnh đóng cửa xong xoay người nhìn thấy chính là cảnh tượng Trang Vu ôm con thỏ bông nhỏ vẻ mặt áy náy giải thích tối hôm qua quên mang theo nó, trong lòng nhất thời nổi lên ghen ghét với con thỏ bông nhỏ kia.

Vật nhỏ này!