Chương 16

Trang Vu mở to hai mắt, tỉ mỉ quan sát mặt Thích Dung Thịnh, đúng là anh trai.

"Vâng" Trang Vu hơi run vai," Em buồn ngủ quá."

Thích Dung Thịnh hít sâu một hơi, bước tới ôm người ra khỏi tủ quần áo. Vừa định đi ra cửa đưa cậu về phòng ngủ của mình, thì Trang Vu đột nhiên lay vạt áo Thích Dung Thịnh: "Chỗ này có giường, không muốn đi nữa."

Sắc mặt Thích Dung Thịnh càng thêm trầm xuống , đáy mắt ẩn giấu một tia tàn nhẫn không khống chế được: "Cậu xác định?"

Đây là lần thứ hai Thích Dung Thịnh hỏi vấn đề này, Trang Vu mặc dù có chút nghi hoặc, nhưng vẫn gật đầu rất kiên định trả lời: "Vâng"

Thích Dung Thịnh nhẹ nhàng nhếch khóe miệng, vươn cánh tay khóa trái cửa phòng.

Chốt khóa "lạch cạch" một tiếng, giây tiếp theo Thích Dung Thịnh ôm Trang Vu đi tới bên giường, không chút thương tiếc ném thiếu niên trong lòng lên giường.

Cũng may nệm rất mềm, Trang Vu không cảm thấy đau, chỉ là bị ngã có chút choáng váng, ngẩng đầu khó hiểu nhìn Thích Dung Thịnh: " Anh trai, anh …"

Lời còn chưa dứt, Thích Dung Thịnh từ trên cao nhìn xuống khuôn mặt xinh đẹp của Trang Vu.

Đôi môi hơi hé mở giống như trái dâu tây mà anh ăn ngày hôm đó, ẩm ướt từ trong ra ngoài. Thích Dung Thịnh giơ tay phải lên nhẹ nhàng lướt qua gò má Trang Vu, dùng ngón cái xoa xoa môi cậu, màu môi càng đỏ bừng, khiến ánh mắt Thích Dung Thịnh tối lại, trực tiếp dùng môi thay thế ngón tay, hung hăng hôn lên.

*

Ánh nắng mặt trời buổi sáng chiếu vào từ rèm cửa sổ mà tối hôm qua bị chủ nhân quên kéo lại, ánh sáng chói mắt cũng không đánh thức được hai người đang ngủ say trên giường lớn.

Dì Phương bưng khay thức ăn đi tới phòng ăn mới phát hiện ra, hai vị thiếu gia ngày thường đã sớm ngồi ở bàn ăn chờ ăn cơm thì hôm nay một người cũng không thấy.

Bởi vì tối hôm qua say rượu, dì Phương tất nhiên không lên lầu đánh thức Thích Dung Thịnh, vì thế đi tới phòng ngủ của Trang Vu muốn gọi tiểu thiếu gia đang ngủ nướng thức dậy. Nhưng vừa đi vào phòng thì giật mình kêu lên: "Tiểu thiếu gia đi đâu rồi?"

Trên chiếc giường lớn trải chăn mùa hè mềm mại không có một bóng người, chỉ có con thỏ nhồi bông bình thường Trang Vu ôm không rời tay nằm lẻ loi giữa giường. Trong lòng dì Phương trầm xuống, lập tức đến các phòng khác tìm kiếm.

Động tĩnh lớn như vậy không thể không đánh thức Thích Dung Thịnh, đau đầu do say rượu cùng với việc tối hôm qua lăn qua lăn lại quá muộn ảnh hưởng nghiêm trọng đến tâm tình của Thích Dung Thịnh, làm hắn thiếu chút nữa lật tung đèn trên đầu giường.

Chỉ là bên cạnh đột nhiên vang lên tiếng kêu mềm mại bị ầm ĩ đến không kiên nhẫn làm nũng, Thích Dung Thịnh nhất thời không nhớ nổi chuyện tối hôm qua, chỉ coi như tối hôm qua mình không về nhà, tùy tiện tìm một câu lạc bộ gọi người hầu hạ, liền nhắm mắt đuổi đi: "Ví tiền ở trong túi tôi, cầm tiền boa rồi cút đi."

Bên cạnh vang lên tiếng sột soạt, Thích Dung Thịnh cho rằng người đã dậy, đang chuẩn bị nhắm mắt ngủ thêm một lát. Ai ngờ lúc này người hầu hạ là một người không hiểu phép tắc, xoay người thân mật quấn lấy tay chân hắn, làn da mịn màng, mỏng manh nhưng hơi lạnh, lại khiến trong lòng Thích Dung Thịnh nổi lên lửa giận. "Không ai dạy cho cậu quy củ sao?"

Giọng điệu Thích Dung Thịnh không tốt, đồng thời dùng cánh tay che ánh mặt trời rồi chậm rãi mở mắt, đập vào mắt hắn lại là sườn mặt Trang Vu đang ngủ say. Đôi môi hơi sưng đỏ có vẻ vô cùng tươi đẹp hơi mở ra, nhẹ nhàng mà hít thở, lông mi lẳng lặng rủ xuống, chóp mũi thỉnh thoảng di chuyển một hai cái.

Làm sao có thể là Trang Vu?

Sự tức giận của Thích Dung Thịnh ngay lập tức như bị dội một thùng nước lạnh, khiến anh lạnh từ ngoài vào trong. Anh ngơ ngác nhìn cánh tay mình, trên đó có một dấu răng mờ nhạt, rõ ràng là kiệt tác của Trang Vu.

Đồng thời, vết tích không rõ ràng trên cổ Trang Vu dấu dưới ngọn tóc, cùng với đôi môi sưng đỏ, tất cả đều cho thấy chuyện hoang đường tối qua.

Trang Vu tràn ngập ỷ lại không hề có chút khúc mắc nào, làm cho Thích Dung Thịnh cứng rắn cảm giác được một loại hối hận, mình thật không phải là người tốt. Đang muốn đánh thức Trang Vu, đột nhiên nghe thấy dì Phương ở ngoài cửa lẩm bẩm nghi vấn: "Mình nhớ rõ ngày hôm qua giúp thiếu gia quét dọn, phòng không có đóng cửa mà, thiếu gia cũng không có về phòng, tại sao cửa lại bị khóa?"

Thích Dung Thịnh vừa muốn lên tiếng, thì đã nghe thấy tiếng bước chân dì Phương rời đi lấy chìa khóa, ảo não vỗ đệm giường một cái.

Sao anh lại quên dì Phương là người thuộc phái hành động chứ?

Lần này thì rắc rối lớn rồi.

Thích Dung Thịnh dứt khoát thoát nửa người đang bị Trang Vu quấn lấy rồi ngồi dậy, Trang Vu bất mãn từ xoang mũi phát ra tiếng hừ hừ, vững vàng treo cả người ở nửa người trên của anh, Thích Dung Thịnh đành phải dùng tư thế này nâng mông Trang Vu lên để cậu ôm lấy anh, nhanh chóng đi vào trong phòng tắm mở vòi sen ra.

Cùng lúc đó, dì Phương cũng lấy được chìa khóa trở lại, mở cửa phòng ra.