Chương 24: Kỳ quặc

Những ngày sau khi bị bắt cóc bởi y tá King Kong như một giấc mơ đối với Hoa Đào.

Sau khi hoảng hốt tỉnh lại, gáy vẫn còn ẩn ẩn đau nhức, cô thấy mình đang nằm trên một chiếc giường lớn chạm khắc hoa, trên người đắp một chiếc chăn bằng ren tinh xảo.

Đứng bên cạnh cô là một người phụ nữ trung niên nói tiếng Pháp, mà cô nghe không hiểu một từ nào.

Căn cứ vào hoàn cảnh xung quanh cô phán đoan, đây có vẻ là một biệt thự trong một ngôi làng của Pháp, là một lâu đài lịch sử có thể chính xác hơn.

Cô bị đưa đi tha hương nơi đất khách quê người.

Hơn nữa, điều khó hiểu và nghi ngờ nhất là kẻ bắt cóc cô dùng một cách thô lỗ dã man như vậy nhưng thái độ của hắn đối với cô lại hơi bị quá tốt, quả thật cung phụng như khách quý.

Chi phí ăn mặc, quần áo đều ở mức quý tộc châu Âu, đặc biệt mỗi ngày cô mặc một bộ, váy xếp tầng hoa văn tinh xảo, thêu phức tạp tầng tầng lớp lớp, mọi thứ dường như cô đang đóng vai một nhân vật châu Âu cổ, một tiểu thư khuê các trong xã hội thượng lưu, một tiểu thư gia đình nổi tiếng.

Cũng giống như một người sống ở thế kỷ trước, cô thậm chí còn có một con ngựa thuần chủng với bộ lông trắng như tuyết được nuôi trong chuồng chuyên dụng để cô cưỡi dạo chơi đến rừng rậm bên hồ và có một giáo viên đặc biệt dạy cô cách cưỡi.

Hoa Đào mơ hồ cảm thấy rằng cô dường như được nuôi dưỡng như một con vật cưng.

Chưa được vài ngày, vì cuộc sống vui vẻ, thoải mái không bị ràng buộc, cô đã lấy lại sức sống như một bông hoa được nắng mưa thiên nhiên tưới tẩm.

Bây giờ sắc mặt cô hồng hào, da thịt chạm nhẹ là bầm tím, thịt trên ngực bị mất đã nhanh chóng phục hồi, thậm chí cô đã lớn lên một cup. Không biết có liên quan gì đến một ly sữa dê tươi mỗi sáng tối không.

Tuy rằng trong lòng cảm thấy chuyện này có chút kỳ quái, thực sự không thể tưởng tượng, nhưng Hoa Đào vẫn nên ăn một chút, uống một chút, ngủ một chút, tận hưởng cuộc sống bị người chiều chuộng như công chúa.

Một tuần sau, Hoa Đào cuối cùng cũng gặp được chủ nhân của tòa lâu đài, cô y tá xinh đẹp kỳ lạ đó.

Cởi bỏ đồng phục y tá, người bên kia mặc một bộ đồ cưỡi ngựa màu trắng, mái tóc dài như tơ lụa được buộc lên, thực hiện một lễ chào hôn tay.

Phong độ nhanh nhẹn, phong thái tuấn tú, giống như một quý công tước quyền quý, với khuôn mặt nam nữ không thể phân biệt được, đẹp đến mức người ta không thể rời mắt.

"Anh là nam hay nữ?"

Nhìn chằm chằm vào đối phương một lúc lâu, Hoa Đào thật sự quá nghi hoặc đến mức buột miệng hỏi.

Nghe có vẻ không lễ phép, nhưng tại sao lại phải lịch sự với kẻ bắt cóc như vậy? Chẳng lẽ mấy ngày nay cô bị TRÒ CHƠI xã hội thượng lưu phương tây tẩy não rồi sao?

“Xin tự giới thiệu, Nguyễn Tuấn Hi, giới tính nam, yêu thích nữ.” Nguyễn Tuấn Hi nhếch môi cười với cô, đôi mắt lưu ly chớp chớp quyến rũ, hàm răng trắng đều tăm tắp khiến cô chói mắt.

Người này thực sự trông ...

Một người đàn ông đẹp hơn một người phụ nữ, đây là loại thế giới nào? Hoa Đào vốn dĩ ngày nào cũng ăn mặc sang trọng, đoan trang, cảm thấy cô dễ thương quyến rũ đến nổ,đứng bên cạnh hắn lại cảm thấy cả người cô mờ nhạt đến mức gần như hòa vào bức tranh sơn dầu trên tường.

"Vậy tại sao trước đây anh lại giả gái?"

Là một người phụ nữ, lòng Hoa Đào bị đả kích, nhớ đến nỗi hận bị hắn ta dùng tay bổ vào cổ, sắc mặt cô lập tức không tốt.

"Tiểu thư, cô biết tôi đã bỏ ra bao nhiêu thời gian và nhân lực để có thể đến gần cô. Một cơ hội hiếm có như thế, tôi sẽ không mượn tay người khác." Nguyễn Tuấn Hi thành thật trả lời.

Hoa Đào trong lòng cảm thấy kỳ lạ, người này ngay từ cái nhìn đầu tiên đã mang đến cho cô một loại cổ quái khó tả. Kể cả những gì hắn đã làm, những ngày này cô đang suy đoán về ý định của hắn.

Tại sao hắn phải khổ cực buộc cô ra nước ngoài mà vẫn chưa ra tay, chỉ ăn ngon uống sướиɠ nuôi cô thôi.

Cô nghĩ bây giờ hắn xuất hiện, chắc là muốn nói cho cô câu trả lời.