Chương 23. Cầm tù

"Đau ..." Hoa Đào từ từ nhắm hai mắt, toàn thân đều có chút run lẩy bẩy.

Cô kinh hãi, sợ hãi số phận tiếp theo của mình, loại không biết này mới là cực hình giày vò người ta.

Mộc Diệc Sinh cuối cùng cũng lên tiếng, giọng nói trầm thấp như đàn Cello vang vọng bên tai cô.

“Anh xin lỗi, anh đã không bảo vệ em tốt.” Giọng điệu của hắn vừa đè nén vừa đau đớn, nhưng cũng đầy mệt mỏi cùng áy náy.

Lúc này, dây đàn vốn căng thẳng, trong khoảnh khắc này, nháy mắt như bị người kéo đứt, Hoa Đào lập tức liền suy sụp, cô nghiêng người đi qua, vòng tay qua cổ Mộc Diệc Sinh, vùi mặt vào trong hốc hắn, nhất thời không biết nội tâm là loại tư vị nào .

Niềm vui sống sót sau tai nạn? Hay nỗi đau khổ sau trận giày vò tàn khốc? Chua? Lại có lẽ là chát chát?

Nước mắt cô từ trong hốc mắt tuôn rơi như hạt châu, xuyên qua vải áo sơ mi ủi nóng Mộc Diệc Sinh.

Hoa Đào khóc lớn trong vòng tay Mộc Diệc Sinh, giống như một đứa trẻ, thỏa thích trút hết cảm xúc trong lòng.

Kể từ sau sự việc kia, việc giám sát và bảo vệ Hoa Đào của Mộc Diệc Sinh ngày càng nghiêm ngặt hơn, đến mức gần như cô không thở nổi.

Sự tồn tại của những người đàn ông mặc vest không chỉ ở bên ngoài phòng, họ canh gác bên trong phòng, ngoại trừ những khu vực riêng tư như phòng tắm và phòng ngủ, họ hầu như ở khắp mọi nơi, số lượng người đã tăng từ hai lên bốn người.

Hoa Đào cảm thấy mình giống như một con chim bị nhốt trong l*иg, hay một con vật trong vườn thú. Ngoại trừ ăn uống ngủ nghỉ, không có bất kỳ tự do gì có thể nói, liền hoạt động xã giao vốn được cho phép, cũng triệt để bị cấm chỉ.

Hoa Đào bất lực thở dài, xem ra lần này Mộc Diệc Sinh thật sự bị kí©h thí©ɧ.

Không ở trong trầm mặc bộc phát, liền ở trong trầm mặc diệt vong.

Hoa Đào đang sống trong cuộc sống gần như bị giam cầm này, một ngày bằng một năm, cô cảm thấy mình như muốn phát điên.

Nhưng cô không thể nhìn thấy Mộc Diệc Sinh ở đâu cả, dường như anh ta đang bận đối phó với những nguy hiểm tiềm ẩn còn lại sau cuộc chiến băng đảng lần trước, nếu không sử dụng các biện pháp phi thường, cô ấy không thể thay đổi tình hình chật chội.

Ngồi trên bồn cầu trong toilet, Hoa Đào bật vòi hoa sen lên, bên ngoài chỉ nghe thấy tiếng nước chảy, cô cầm lấy bàn chải đánh răng bị cô mài nhọn, nhắm mắt lại, quyết định chắc chắn, dùng sức đâm vào đùi mình.

Cô hoàn toàn không muốn tìm đến cái chết, cô chỉ phản kháng lại Mộc Diệc Sinh bằng phương thức cực đoan tự mình hại mình này, cô hiểu rõ sự cố chấp của Mộc Diệc Sinh. Nếu không làm như thế đối phương căn bản sẽ không có khả năng thả cô ra.

Hoa Đào lê cái chân đang chảy máu, mở cửa, đôi môi tái nhợt vì mất máu quá nhiều cong lên, nở một nụ cười nhẹ nhõm, trong lúc khoảng thời gian này cô gần như mất trí.

Người đàn ông mặc vest đưa Hoa Đào đến bệnh viện, bác sĩ đã khâu vết thương, nhưng sẽ có sẹo.

Hoa Đào ngồi ở trên giường bệnh màu trắng, nhìn hai vị thần cửa giữ cửa đứng lẳng lặng ở cửa phòng bệnh đặc biệt. Hận không thể hung hăng đập đầu vào tường, chết đi.

Cô chẳng qua bay từ l*иg này sang l*иg khác, tự hại cơ thể, cô đúng là ngực to mà không não.

Hoa Đào thở dài một hơi, dựa vào đầu giường, giật áo bệnh nhân, nhìn vào bên trong.

Trong khoảng thời gian này, cô ngủ không ngon, ăn không ngon, ngực teo tóp lại!

Lại thở dài, cửa ra vào truyền đến tiếng cười.

Hoa Đào giật mình và nhìn thấy một cô y tá xinh đẹp đang bước vào cửa.

Thiên thần áo trắng nụ cười nở trên môi, khuôn mặt xinh đẹp, nhưng Hoa Đào lại có cảm giác quái dị khó tả, cô luôn cảm thấy có điều gì đó không ổn.

Thiên thần áo trắng này sao lại có thể giống búp bê King Kong vậy. So với khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp thì dáng người quá cao quá khỏe.

Không để cho Hoa Đào kịp suy nghĩ, cô y tá chỉ vài bước chân đã chạy tới trước mặt cô, Hoa Đào phát hiện hai người đàn ông mặc vest không biết sao đã ngã xuống đất, bất động.

Lúc này cô mới phát giác ra nguy hiểm, nhưng mọi chuyện đã quá muộn, y tá bổ vào gáy cô với tốc độ nhanh như chớp, mắt Hoa Đào tối sầm lại hôn mê bất tỉnh.