Chương 3+4: Hung ác + Nhìn trộm

3. Hung ác

Hoa Đào cắn chặt môi, ngăn bản thân không phát ra một tiếng rêи ɾỉ nào, nhưng phản hồi của cô giống như bổ sung củi khô vào du͙© vọиɠ của người đàn ông, càng hung mãnh thẳng tiến, đưa đẩy, lực đạo kia phảng phất như đao cùn cắt thịt, từng cái từng cái, đều làm Hoa Đào phá lệ khó qua.

Bất tri bất giác, trong miệng của cô có vị rỉ sắt, cô nuốt xuống đi, cô nuốt xuống, ép bản thân đối mặt với cuộc sống này như nuốt một ly rượu đắng.

“Có nhớ tôi không?” Mộc Diệc Sinh dùng răng trắng cắn lỗ tai của cô, bên tai cô thì thầm.

Nếu không phải có lời nhắc nhở của hắn, Đào Hoa đã quên rằng Mộc Diệc Sinh đã đi nước ngoài một tuần, hoá ra thời gian trôi qua nhanh như vậy, cô cảm thấy cơn đau sau khi bị hắn làm bị thương lần trước dường như chỉ là ngày hôm qua.

Có lẽ không hài lòng với sự thờ ơ của Đào Hoa, Mộc Diệc Sinh hung hăng cắn cô, dùng lòng bàn tay to véo vào eo cô, dưới thân không ngừng đưa đẩy, môi và răng dao động trên người cô, khi cắn xuống một dấu răng, chuyên chú mà hung ác như muốn đánh dấu khắp người cô.

Mộc Diệc Sinh có một điểm kỳ quặc trong quan hệ tìиɧ ɖu͙©, đó là hắn đặc biệt thích cắn cô, cắn từng miếng một, như thể hắn muốn nuốt chửng cô, thực sự tháo rời cô vào bụng, ban đầu, Hoa Đào sẽ phản kháng, sẽ cắn ngược lại hắn, lại phát hiện mỗi khi mình làm như vậy, Mộc Diệc Sinh tựa hồ hứng thú hơn.

Hai người giống như những con thú nhỏ đùa giỡn, cắn xé nhau, chứng tỏ cảm xúc đam mê cháy bỏng với nhau. Vì vậy, Đào Hoa không đáp lại, cô không nhúc nhích đi theo hắn, giống như một con rối, khi Mộc Diệc Sinh đang tung hoành ngang dọc trong người cô, cô ngây người nhìn một góc, suy nghĩ miên man chuyện của chính mình.

Thế nhưng Mộc Diệc Sinh cũng không cho phép cô làm như vậy, kiểu gì cũng sẽ nghĩ trăm phương ngàn kế buộc tất cả tâm thần của cô tập trung ở trên người hắn, kêu đau đớn, rơi lệ, cầu xin tha thứ, hơi thở mong manh...

Vì vậy, khi Hoa Đào và Mộc Diệc Sinh ở bên nhau, cô sẽ coi mình như một người khác, đóng một nhân vật khác, xem tất cả những điều này bằng con mắt thờ ơ, điều này khiến cô cảm thấy tốt hơn rất nhiều.

Nhưng hôm nay, có lẽ là do hắn rời đi một thời gian, cô nhất thời không hòa nhập với vai diễn mà mang theo cảm xúc của chính mình, nên vô cùng không thể chịu đựng được.

Kỳ thực, Mộc Diệc Sinh kỹ thuật rất tốt, ngoại trừ lần phá thân đó, lần thứ hai, lần thứ ba, cô đều tìm được cảm giác, hắn còn tinh tường nắm bắt điểm mẫn cảm, sở thích của cô, dùng những tư thế không thể chịu được nhất, để cô nhanh chóng đạt đến cao trào.

Hoa Đào thực sự là cực hận nam nhân này, để cô làm tiện nữ, còn không lập được đền thờ, buộc cô thừa nhận cô cần hắn, cần hắn thao cô, cho cô cao trào, để cô đlêи đỉиɦ sung sướиɠ của thế giới cực lạc.

Lần này, cũng không ngoại lệ, dưới sự điên cuồng của Mộc Diệc Sinh,Hoa Đào nhanh chóng tước vũ khí, cô ai oán một tiếng, nói không rõ không biết là đau đớn hay vui sướиɠ, cả người mềm nhũn ra, được Mộc Diệc Thành ôm vào lòng, hắn tiếp tục khai khẩn của hắn, mà cô chỉ còn lại dư vị lượn lờ.

4. Nhìn trộm

Mai Thất không thể biết khi nào hắn để ý đến người phụ nữ đó, người phụ nữ sống trên tầng 19.

Không thể nói cô ấy xinh đẹp như thế nào, vì xét cho cùng, tòa nhà này được trang bị những quản gia và trợ lý cấp cao nhất chịu trách nhiệm về cuộc sống hàng ngày của mỗi cư dân, vì vậy nó là nơi lý tưởng cho nhiều doanh nhân giàu có để nuôi tiểu tam của họ.

Vì vậy, có rất nhiều người đẹp với nhiều phong cách khác nhau đến và đi vào đây, hoặc phong tình vạn chủng, gợi cảm quyến rũ, hoặc thanh thuần động lòng người, nhỏ nhắn trong sáng và đáng yêu.

So với những người phụ nữ đó, dáng vẻ của cô gái này tuyệt đối không coi là tuyệt đẹp, hơn nữa quần áo cũng thường luộm thuộm, điểm ấy ngược lại có chút không giống bình thường.

Mai Thất nghĩ, điều thu hút hắn có lẽ là khí chất mà người phụ nữ này toát ra, khí chất mâu thuẫn đó,trong tuyệt vọng lại để lộ ra điểm hy vọng, giống như một cây nho mọc dưới đáy vách núi đen, leo lên một cách chậm rãi và ngoan cường.

Đây đều là Mai Thất tưởng tượng, hắn nghĩ đại khái là mình uống nhiều quá, cho nên não bổ lợi hại.

Hôm nay, đã là 9:00 tối, theo lý thuyết, hắn tham gia loại tụ hội này sẽ không trở về sớm như vậy, nhưng nghĩ đến lịch trình của cô gái kia, hắn kiếm cớ rút lui.

Quả nhiên, hắn tắt điếu thuốc trên môi, bước ra khỏi góc, đi theo cô gái vào thang máy.

Mai Thất không khỏi nhếch môi nghĩ, nếu đám bạn của hắn biết được hành vi hiện tại của hắn có thể gọi là kẻ bám đuôi, ước chừng cả đám sẽ cười đến rụng răng.

Hắn Mai Thất công tử, vậy mà lại theo dõi một nữ nhân.

Mai Thất dùng khóe mắt quét nhìn, dò xét nữ nhân kia, với chiếc áo hoodie và quần thể thao, cách ăn mặc theo hướng thoải mái dễ chịu thuần túy, ngược lại không giống như vì lấy lòng nam nhân nào đó, mà trong tay cô xách theo bún thập cẩm cay trong túi nhựa giá rẻ, Những món ăn vặt mang hương vị đường phố, tôi không biết là bữa tối hay bữa ăn khuya của cô ấy.

Diện mạo này nếu đặt ở một cộng đồng có chút bình thường thì cũng không có gì đáng ngạc nhiên, nhưng ở nơi này, lại rất khác lạ. Phí bất động sản đắt đỏ ở đây đã bao gồm thực đơn do bếp trưởng của khách sạn 5 sao thiết kế cho từng cư dân, có thể nói từ bào ngư, hải sâm đến các món tự chế biến đều có thể làm hài lòng.

Tuy nhiên, cô không biết cửa hàng nhỏ nào mua bún thập cẩm cay, thậm chí còn không đảm bảo vệ sinh cơ bản, không biết sẽ bị tiêu chảy hay không.

Mai Thất âm thầm buồn cười, trong khoảng thời gian ngắn, chính mình vậy mà bổ não nhiều như vậy.

Không ngoài sở liệu, nữ nhân đưa tay, ấn số 19.

“Thưa ông, ông đã xem đủ chưa?” Hoa Đào nói.

Hành vi nhìn trộm bị đâm thủng, Mai Thất trên mặt không lộ ra vẻ xấu hổ, nhếch môi lộ ra nụ cười quyến rũ.

Đây là nụ cười đặc trưng của hắn, có người từng nói chỉ cần Mai Thất cười như thế này thì ngay cả một nữ tu mấy chục tuổi cũng sẽ nảy mầm xuân tâm, hận không thể lột sạch y phục của mình, cùng nam nhân này xuân phong nhất độ.

Hoa Đào mặt không thay đổi cùng Mai Thất đối mặt, thực sự không phải thần kinh cô quá nhạy cảm,người đàn ông trong thang máy dò xét cô với ánh mắt không che giấu nào, giống như một thợ săn đang nhìn chằm chằm vào con mồi của mình, nắm chắc phần thắng.

Mà cô quá mức quen thuộc loại này làm cho người sợ hết hồn hết vía ánh mắt, bởi vì ban đầu, Mộc Diệc Sinh Mộc Diệc Sinh đã nhìn cô như vậy.