Chương 20: Tự luyến

Ta làm đại đầu quỷ nhà ngươi!!

Hoa Đào hận không thể giội hết ly trà nóng vừa đổ đầy lên đầu hắn.

Tuy nhiên, Nhan Táp người này mặc dù mở miệng toát ra khí chất bà tám đậm đà, nhưng khi không mở miệng, cảm giác tồn tại của hắn lại mạnh mẽ đến mức người ta không dám khinh thường hắn.

Vì vậy, Hoa Đào đã không hành động thiếu suy nghĩ, dù sao thì cũng đang trên địa bàn của người khác.

“Cảm ơn đã yêu thích, nhưng tôi không có ý nghĩ

này.” Hoa Đào nghiêm trang từ chối nhã nhặn.

“Đừng vội từ chối tôi, cô có thể nghĩ thật kỹ một chút, con người tôi thực sự kỹ thuật cũng rất tốt.” Nhan Táp nhanh chóng bổ sung ưu điểm của bản thân, cố gắng thuyết phục Hoa Đào.

Thấy Hoa Đào mảy may không động, Nhan Táp lại mở điều kiện trao đổi.

"Tôi rất giỏi nấu ăn. Tôi có thể nấu bất cứ thứ gì cô muốn."

Mặt của Hoa Đào giống như cười mà không phải cười, nhưng những ngón tay cầm tách trà của cô ấy đã nổi đầy gân xanh.

Một bữa cơm liền nghĩ bắt cô lăn ga giường sao, cô trong mắt bọn hắn rẻ mạt như vậy sao?

Đúng vậy, người phụ nữ của Mộc Diệc Sinh có thể là trinh tiết liệt nữ gì chứ.

Huống hồ, hôm qua không phải cô còn bị thiếu niên kia đè xuống giường điên cuồng thao làm một trận, nói đến, so kỹ nữ còn không bằng. Ít nhất, người ta còn có hồi báo.

Mà cô còn phải đối mặt với sự quấy rối của tên quỷ hạ lưu dê xồm này.

Ánh mắt của Hoa Đào rơi vào khuôn mặt tuấn mỹ đầy mê hoặc của Nhan Táp, nhưng trong lòng cô lại xuất hiện một tia giễu cợt.

Người này quả nhiên cùng Mai Thất là ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, cá mè một lứa, rõ ràng dáng dấp hình người, nhưng tất cả bọn họ đều là mặt người dạ thú.

Nhìn thấy ánh mắt quan sát của Hoa Đào, Nhan Táp không khỏi nhếch khóe miệng, hắn vẫn rất tự tin về ngoại hình của mình, tuy không tinh xảo như tranh vẽ như Tiểu Cửu, nhưng Tiểu Cửu dù sao vẫn là một tên nhóc lông còn chưa dài. Hắn lại có khí chất của một người đàn ông trưởng thành hấp dẫn.

Tụng ngữ có câu rất hay, gừng càng già càng cay, rượu là trần hương, hắn là ly rượu thơm ngon, đang nổi tình mời nữ nhân này nhấm nháp. Thế nào, cũng nên có điểm tâm động đi.

"Suy nghĩ như thế nào?"

Mặc dù hắn có vẻ ngoài ưa nhìn, nhưng đôi mắt của người phụ nữ nhìn người ta quá trần trụi, khiến hắn có chút thẹn thùng nho nhỏ.

Nhan Táp lúc này đã quên mất, vừa rồi hắn nhìn chằm chằm Hoa Đào không thể hàm súc như thế này.

"Quên đi, anh không phải món ăn của tôi."

Hoa Đào ngạo kiều hất đầu, đứng dậy đi lên lầu, người này quả thực đủ ồn ào, xem ra TV là không thể xem được, tốt hơn là trở về giường ngủ bù.

Nhan Táp bị một câu nói như vậy đè xuống, nghĩ kỹ câu nói của cô không phải món ăn của cô, hắn có chút nghĩ không ra.

Một người đàn ông đẹp trai, kỹ thuật tốt là đủ rồi, người phụ nữ này miệng còn kén chọn gì nữa.

cắt ~ Không có phẩm vị ...

Nhan Táp chua chua lẩm bẩm trong lòng.