Chương 6

Cộc, cộc, cộc.

Cô gõ nhẹ cửa phòng ba cái, trong phòng không có ai đáp lại.

Hứa Lộc nghe thấy tiếng hiệu ứng âm thanh của trò chơi từ bên trong, tiếng súng pháo nổ ầm ầm mạnh mẽ, cô lại giương cao giọng gọi: "Tử Diệu, chị vào nha ~"

Vẫn không có tiếng đáp lại.

Cô mở cửa đi vào.

Hứa Tử Diệu ngồi quay lưng với cô ở trên sàn, hai tay cầm cái điều khiển trò chơi, thân thể chuyển động theo động tác của nhân vật trong game, không cần nghĩ cũng biết, bây giờ trừ trò chơi ra, cái gì cậu cũng không nghe thấy.

Thằng em trai này của cô, năm nay 14 tuổi, là tuổi đang phải căng thẳng học tập, cũng là tuổi dễ dàng nghiện game.

"Hứa Tử Diệu, mẹ bảo chị đến kiểm tra bài tập của em." Hứa Lộc đi đến trước người cậu, duỗi tay quơ quơ trước mặt cậu.

Hứa Tử Diệu hoảng sợ, nhanh tay ấn nút tạm ngừng, giật mình hỏi: "Chị?! Chị về nước khi nào vậy?"

"Vừa về đến nhà, còn chưa kịp nghỉ ngơi đủ thì đã bị gọi đến kiểm tra bài tập ~" Cô cười tủm tỉm, xòe tay về phía em trai, "Lấy bài tập ra đây, bài tập nghỉ đông đã làm xong chưa?"

Cả khuôn mặt Hứa Tử Diệu nhăn lại, "Xong rồi xong rồi! Chưa xong sao em dám chơi game, nếu không sẽ bị mẹ lải nhải chết mất! Em đặt ở trên bàn hết đó!"

Bà Vương quản lý lỏng lẻo với cô, nhưng lại nghiêm khắc với thằng con trai này, mọi chuyện sinh hoạt học tập đều phải để tâm đến.

Hứa Lộc thầm đồng tình, cười cười với thằng em trai, "Em tiếp tục chơi đi, chị đi kiểm tra bài tập của em."

Hứa Tử Diệu cầu xin cô: "Chị, tùy tiện lật lật thôi, xin chị đừng giống như anh hai, đến cả sai dấu chấm câu cũng bắt em sửa."

"Đã sai thì phải sửa thôi ~"

"Hu hu hu hu..."

Cô đi lại bàn học, phát hiện bàn học đã được đổi thành một cái mới, không khỏi sửng sốt.

Gian phòng của Hứa Tử Diệu, là được sửa lại từ thư phòng, lúc cô lớn bằng cậu, mỗi ngày đều phải ngồi ở vị trí này, ngoan ngoãn làm xong bài tập, sau đó chờ Hứa Ngạn Thanh đến kiểm tra, trên bàn học kia còn lưu lại nhiều vết tích khi còn nhỏ của cô.

Bây giờ bàn học mới tinh, mặt bàn trơn bóng không có vết tích, trong chốc lát cô có loại cảm giác, giống như mọi chuyện xảy ra trước đây, tất cả đã theo việc đổi bàn học mà tan biến mất......

Đúng rồi...... Cô nhớ tới, năm ấy cô 14 tuổi, ngồi ở chỗ này làm bài tập.

Cô nhớ rõ mùa thu vàng bên ngoài cửa sổ, những chiếc lá rụng sặc sỡ chói lọi, làm cô không cảm nhận được cái giá lạnh gần cuối thu.

Cô ôm lấy cánh tay của Hứa Ngạn Thanh, câu được câu không nghe anh giảng đề. Trên người anh là áo lông cừu màu tro mềm mại ấm áp, xúc cảm tuyệt vời như muốn làm cô chết mê chết mệt, nhịn không được mà cọ cọ hai má, cọ đến nóng cả trái tim.

"...... Em hiểu đề này chưa?" Hứa Ngạn Thanh hỏi cô.

Cô giống như một con mèo nhỏ, thoải mái nheo đôi mắt lại, ôm lấy cánh tay anh không buông, "Không hiểu, đề này thật khó hiểu..."

Hứa Ngạn Thanh thở dài, "Chủ yếu là do em không chịu nghe."

Cô cưỡng từ đoạt lý: "Em là một nhà nghệ thuật, nghe không hiểu đề toán khó là chuyện bình thường."

Anh gõ nhẹ đầu bút lên trán cô, ra vẻ uy nghiêm nói: "Ngồi thẳng, em cứ như người không xương vậy."

Cô lưu luyến buông anh ra, vẫn chưa từ bỏ ý định mà nhéo góc áo, vân vê trong lòng bàn tay thưởng thức, "Anh, bộ đồ này của anh thật thoải mái nha."

"Thích thì mua một bộ."

"Nhưng cảm giác mặc trên người không giống vậy."

"Cái thói xấu gì vậy, mau làm lại mấy đề này đi."

"Dạ......"

Cô cắn cắn bút, nghiêm túc tự giải đề toán, miễn cưỡng viết được vài dòng, rốt cuộc cũng lâm vào bế tắc, không thể không nhìn Hứa Ngạn Thanh xin giúp đỡ.

"Anh trai......" Cô dùng ánh mắt tội nghiệp nhìn anh.

Cô rất am hiểu việc này, Hứa Ngạn Thanh cũng chưa bao giờ nhẫn tâm từ chối, nhưng lần này tình huống không giống lắm, bởi vì cô ngoài ý muốn phát hiện ra, anh trai cô lại đang ngẩn người?

"Anh?" Hứa Lộc cực kỳ tò mò, "Anh làm sao vậy?"

Hứa Ngạn Thanh hoàn hồn, ánh mắt đảo qua mặt cô, rồi dời đi ngay, có chút không được tự nhiên, ho nhẹ một tiếng: "Không có việc gì."

Rõ ràng là có!

Cô không vạch trần anh, thu hồi tầm mắt nghi ngờ, tiếp tục cúi đầu làm đề nãy giờ không giải được.

Lúc này, Hứa Ngạn Thanh mở miệng lần nữa: "Tiểu Lộc, anh... anh muốn nói chuyện với em một chút."

"Nói chuyện gì ạ?" Cô nghiêng đầu nhìn anh, đôi mắt sáng linh động tràn ngập sự tò mò.

"Anh..." Anh lại khụ một tiếng, sau đó móc ra vài tờ giấy bị nhàu, đặt lên bàn, "Anh vô tình thấy cái này ở thùng rác, đây... là thư tình đúng không?"

Ánh mắt Hứa Lộc dừng trên tờ giấy bị nhàu, dù ngắt đầu ngắt đuôi, vẫn có thể đọc được những tình cảm nồng nàn trong những hàng chữ như cũ.