Chương 5

"Khác biệt rất lớn, là...... độc nhất vô nhị." Anh cân nhắc giải thích, "Độc nhất vô nhị, chỉ có thể là người đó, toàn thế giới này chỉ có một người mới thể làm em khóc, làm em cười, làm em lo lắng, trừ người đó ra, ai cũng làm không được."

Nói xong, anh ngượng ngùng một chút, chế giễu bản thân mình lại có thể giảng giải tình yêu cho một cô quỷ nhỏ mới mười hai tuổi.

Nhưng khi anh thấy ánh mắt trong suốt sáng ngời của em gái, trong lòng lại bình thường trở lại.

Tình yêu thật đẹp, cảm giác yêu một người cũng rất hồn nhiên, đừng nói đã mười hai tuổi, cho dù cô mười tuổi, tám tuổi, sáu tuổi, chỉ cần cô hỏi, anh sẽ nói cho cô biết, chuyện này cũng không có gì phải xấu hổ.

Mũi chân của Hứa Lộc chạm nhẹ dưới mặt đất, ngồi trên xích đu đung đưa qua lại, đôi mày cô cong cong, nở nụ cười ngọt ngào, "Em chỉ có một người anh trai."

Một người anh trai độc nhất vô nhị.

Hứa Ngạn Thanh choáng váng, sau đó mới ý thức được em gái đang thổ lộ, môi cong lên, "Ừm, anh cũng chỉ có một cô em gái."

Anh không coi trọng lời thổ lộ của một đứa nhỏ, thuận miệng trêu đùa một câu, lại làm vẻ tươi cười trên mặt Hứa Lộc nhạt dần.

Cô dừng lại, không đu dây nữa.

"Sao vậy?" Hứa Ngạn Thanh hỏi.

Biểu tình của Hứa Lộc dần dần đông cứng lại, "...... Mẹ sắp sinh rồi, có thể sẽ sinh ra hai đứa con gái, như vậy, sau này anh sẽ có ba cô em gái..."

Hứa Ngạn Thanh nghĩ đến thai song sinh trong bụng mẹ kế, cười cười lắc đầu: "Có thể sẽ sinh ra hai thằng con trai."

"Nếu như vậy thì sao? Nếu..... là hai cô con gái, hoặc là, một trai một gái." Hứa Lộc càng nghĩ càng lo, tới hốc mắt cũng đỏ, giống như đây là việc cực kỳ quan trọng, là việc cực kỳ đáng sợ! "Người lớn đều thích con nít, anh cũng đã trưởng thành, chắc chắn sẽ càng thích em gái hơn em, anh...... anh cũng sẽ càng thích em ấy......"

—— Từ năm tám tuổi vào nhà họ Hứa, gần như cả ngày cả đêm cô đều dán bên người Hứa Ngạn Thanh, không nói đến việc yêu thích nhiều bao nhiêu. Trong mắt mẹ chỉ có một đứa con, đối với cô cũng lạnh nhạt, mà sự yêu thích bà cụ và bảo mẫu cũng có hạn.

Cô chỉ có Hứa Ngạn Thanh.

Hứa Ngạn Thanh nói chuyện cùng cô, Hứa Ngạn Thanh ăn cơm cùng cô, Hứa Ngạn Thanh dỗ cô ngủ, Hứa Ngạn Thanh còn chỉ cô làm bài tập. Cô thuận lợi lớn lên được như bây giờ, chưa bao giờ cảm thấy bản thân thiếu tình yêu, nhưng ngay lúc mẹ sắp sinh cặp sinh đôi, cô bỗng dưng có cảm giác khủng hoảng chưa từng có!

Nếu Hứa Ngạn Thanh thích cô em gái khác, cô nên làm gì bây giờ?

"Dù có bao nhiêu em gái, anh chắc chắn sẽ thích em nhất." Người anh trai tính tình tốt của cô trấn an cô.

"Em không cần thích nhất, em muốn anh chỉ thích mỗi em!" Khuôn mặt nhỏ của cô trắng bệch, hốc mắt đỏ bừng, như là lúc nào cũng có thể khóc, cảm xúc đột ngột thay đổi không báo trước, "Em chỉ có một người anh trai, em chỉ thích anh, vì sao anh không thể chỉ thích mỗi em?!"

Anh cười với cô: "Được, sau này anh trai chỉ thích mỗi em."

"Anh thề đi!"

"Anh thề."

......

Mặc dù anh đã thề bảo đảm chỉ thích mỗi cô, lòng cô vẫn không yên được.

Đợi tới lúc sắp sinh, mỗi ngày của Hứa Lộc giống như một năm, cả ngày tinh thần đều hoảng hốt, thành tích cũng giảm rất nhiều, cho đến khi mẹ cô thuận lợi sinh hai anh em song sinh Tiểu Phi và Tiểu Phàm, Hứa Lộc mới có thể thở phào một hơi, một lần nữa trên mặt lại xuất hiện vẻ tươi cười.

Mọi người đều cho rằng cảm xúc trước đây của cô khác thường, là bởi vì lo lắng cho mẹ, chỉ có trong lòng Hứa Ngạn Thanh biết không phải như vậy.

Anh không khỏi cảm thấy lo lắng, em gái của anh có phải quá mức không muốn xa rời anh? Không biết chờ cô lớn thêm một chút, có thể điều chỉnh lại cảm xúc của mình không, rốt cuộc, cô cũng chỉ là em gái...

............