Chương 16: Kết thúc

Ánh sáng thu hẹp lại thành một đường, chiếu vào sườn mặt anh tuấn của người đàn ông.

Mấy năm không gặp, hình dáng anh ít nhiều đã thay đổi, tính cách đã trưởng thành hơn rất nhiều, dịu dàng giữa mày hình như không còn đơn thuần như trước, không đợi cô nhìn kỹ, anh đã đóng cửa tủ lại kín mít, tia ánh cuối cùng kia cũng biến mất.

"Anh trai......"

Cô cảm giác được anh đang lại gần , không gian thật sự quá nhỏ, chỉ mới nhiều hơn một người...... Cô đã cảm thấy hít thở không nổi.

"Sao không trả lời?" Trong bóng tối, giọng nói trầm ấm của người đàn ông chậm rãi vang lên bên tai.

Cô hơi mờ mịt, "Trả lời cái gì?"

"Sao lại không tới tìm anh?"

"Anh cũng vậy...... Đâu có tới tìm em đâu......"

Hai người đều im lặng.

Thời gian 5 năm, hai người không ai liên lạc với đối phương, đây là một nút thắt không thể gỡ.

Một lát sau, Hứa Ngạn Thanh mở miệng lần nữa: "Dì Vương tới tìm anh."

"...... Hả."

"Em không tò mò bà ấy nói gì với anh?"

"Bà không cho anh tìm em?" Cô hỏi cho có lệ, bởi vì việc này không khó đoán.

"Không phải." Hứa Ngạn Thanh phủ định đáp án này.

Hứa Lộc sửng sốt, "Vậy vì sao anh không tới tìm em?"

Trong bóng tối, người đàn ông nhỏ giọng cười một tiếng, giơ tay ôm cô vào l*иg ngực, cô giãy giụa, không gian nhỏ hẹp làm cô khó mà tránh được, anh chen vào giữa hai chân cô, một nửa dựa vào vách tủ bên trong, mỉm cười: "Làm sao, trước tiên không muốn nghe bà ấy đã nói gì với anh sao?"

Cô cắn cắn môi, bị bắt ngồi trên đùi anh, lại chạm vào áo lông cừu mềm mại kia, người cô mềm xuống, trong nháy mắt bị thuần phục, giống như tiểu hồ ly bị thuần phục bởi hoàng tử của mình.

Nói là thuần phục, cảm giác như có chút ti tiện, nhưng tác dụng phụ lớn nhất của tình yêu, là làm cho tinh thần của người ta mơ màng.

"Anh cố tình mặc đồ này trở về sao?" Cô vùi vào trong l*иg ngực anh, thỏa thích hưởng thụ cảm giác trong trí nhớ, thân thiết giống như chưa từng xa rời 5 năm.

"Bà nói anh có thể đến tìm em, nhưng phải xác định được, em ở bên anh, có phải là vì nhất thời thiếu thốn tình cảm hay không?" Hứa Ngạn Thanh vuốt nhẹ tóc cô, chậm rãi nói: "Dì Vương này, tuy chưa đọc qua nhiều sách, nhưng lại có thể khống chế số mệnh của người khác, bà biết anh để ý cái gì nhất."

"Bà chơi mạt chược, rất giỏi." Hứa Lộc dán mặt vào ngực anh, nghe được tiếng tim đập.

Từ lúc hai người bắt đầu nói chuyện, có chút không khớp đầu khớp đuôi, nhưng lại không cản trở bọn họ tâm sự.

"Trong hoàn cảnh phong kín đối lập nảy sinh tình cảm, thường rất cố chấp điên cuồng, chỉ có khi tiếp xúc với thế giới bên ngoài mới cải thiện được bệnh này, nên anh cho chúng ta một thời gian, để nghiệm chứng xem đoạn tình cảm này có đáng giá để tiếp tục không, sau đó anh nghe nói......" Anh nhỏ giọng cười cười, mang cả tự chế giễu, "Nghe nói, em cũng ra nước ngoài, đi nước khác, nhưng không để lại tin nhắn nào cho anh."

Hứa Lộc chôn ở ngực anh không chuyển động.

"Thật ra anh có tới tìm em." Hứa Ngạn Thanh nói.

Lưng cô hơi căng thẳng, ngẩng đầu hỏi: "Khi nào?"

"Khoảng nửa năm sau khi em đi." Anh nói, "Thấy em đi ăn cùng với một người con trai, sau đó công ty có việc gấp, nên anh đi luôn."

Hứa Lộc ngây người một hồi, mới nhớ ra chuyện đó, "...... Là một người con trai tóc nâu đúng không? Hắn theo đuổi em hai tuần, nhưng bị em từ chối rồi."

"Nhưng em vẫn đồng ý ăn tối với hắn, hơn nữa còn nhận hoa hồng của hắn." Anh bình tĩnh miêu tả việc tận mắt thấy hôm đó.

Hứa Lộc im lặng một lát, lúc lâu sau, cô nhỏ giọng nói: "Thật sự em từng nghĩ tới...... thử chấp nhận những người khác, nhưng vẫn... làm không được......"

Hứa Ngạn Thanh nâng cằm cô lên, nhẹ nhàng hôn cô, cô chủ động đáp lại, nỗ lực dùng đầu lưỡi cuốn lấy anh, mang chút dụ dỗ vụng về, thế nên nụ hôn này càng sâu càng dài. Anh siết chặt eo cô, vừa hôn sâu, vừa ép cô vào trong lòng ngực, như muốn dung nạp cô vào cơ thể mình.

Bàn tay ấm áp vói vào trong vạt áo, bao bọc nơi no đủ mềm mại, giọng anh khàn khàn: "Sao lại không mặc đồ lót......"

"Đừng xoa... A......" Trong góc tối chật hẹp, cô không tìm được chỗ trốn, "Anh trai...... Đám Tiểu Phi, sẽ tìm tới......"

Anh nằm sấp người xuống, dùng môi lưỡi cảm nhận nơi mềm mại trơn bóng, sau đó đứng dậy, cởi cúc áo của cô ra.

"Thật ra anh vẫn luôn chờ em." Từng chiếc từng chiếc cúc áo bị cởi ra, động tác của anh dịu dàng nhưng kiên định, "...... Chờ em nhìn rõ lòng mình, chờ em thử chấp nhận người khác, chờ em xoắn xuýt hoang mang phiền não mờ mịt, chờ em biết được rốt cuộc em yêu ai...... Cho nên mấy năm nay, anh chưa từng nghĩ sẽ tìm cô gái khác, bởi vì anh nghĩ, nếu em gái anh còn cần anh, mà anh đã ở bên người khác, em gái sẽ rất đau lòng......"

Hai chân cô bị tách ra, ngón tay thon dài của người đàn ông từ từ thâm nhập, lúc rút ra lại ào ạt ướŧ áŧ.

"Bây giờ anh có công ty của mình, ba còn phải dạy Tử Diệu, không quản được anh, Tiểu Lộc, em về đi." Vật nóng bỏng để ở hoa tâm, từng chút từng chút chen lấn đi vào.

Cả người cô căng thẳng, khóe mắt chảy ra nước mắt, trong tiếng nói mang cả tiếng khóc: "Em cũng...... đã trình đơn lên, xin vào ban nhạc trong nước."

Đến chỗ sâu nhất, cô không nhịn được kêu nhẹ một tiếng, giơ tay ôm chặt cổ anh.

Đã đến mức này, cái áo lông cừu kia vẫn bình thường không nhăn nheo chút nào, nhưng chết tiệt...... Cô lại rất thích, dù là mơ vẫn rất thích.

Hứa Lộc khóc, theo làn sóng lên xuống, "...... Lúc ấy em đã nghĩ, cho dù không thể ở bên anh, ít nhất...... Em cũng là em gái anh, em muốn gặp anh, cho dù là lấy thân phận em gái gặp anh......"

"Ừm......" Anh nhỏ giọng thở dốc, giọng nói đầy sắc dục, "Em gái tốt của anh......"

Kế tiếp, hai người không rảnh để nói chuyện.

Ngoài phòng châm ngòi đốt pháo, tiếng trẻ em cười vui cùng tiếng pháo che giấu nơi kiều diễm bí ẩn trong góc tối.

......

Vì để người lớn từ từ thích ứng, hôn lễ được tổ chức ở nước ngoài.

Sau khi trao nhẫn, hai người ra khỏi nhà thờ, bên ngoài cảnh xuân tươi đẹp, hoa tươi bên đường nở rộ.

Hứa Ngạn Thanh đột nhiên dừng lại, anh hỏi Hứa Lộc: "Anh còn nhớ một lần em dụ dỗ anh, có đặt một đóa hoa ở chỗ đó cho anh xem."

Hứa Lộc mặt đỏ tai hồng: "Chuyện lần đó, không phải em đã giải thích rồi sao? Em vì chụp ảnh, không phải muốn dụ dỗ anh......"

Hứa Ngạn Thanh không để ý đến lời bác bỏ của cô, dịu dàng cười cười, chỉ vào bồn hoa xanh tím ngập tràn hương hoa ven đường: "Là nó, sau ngày đó anh có nhớ tới, nên cố tình tìm kiếm thử, hoa này tên là Aubrieta."

"Nhìn thì bình thường, nhưng tên thật đặc biệt." Cô tò mò nhìn nhiều hai lần.

Hứa Ngạn Thanh ngắt lấy một đóa, cài lên tóc cô, anh nói: "Hôm nay về, lại làm một lần nữa cho anh xem đi."

Hứa Lộc đỏ mặt trừng anh một cái, quay đầu đi luôn.

Anh đuổi theo, dắt tay cô, tiếp tục đi trong mùa hoa rực rỡ.