Chương 19

19. Bên trong nàng chỉ mặc áo trong suốt.

Hai người tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ lộ giữa ban ngày ban mặt, Bàn Nhược cảm thấy thẹn sắp khóc đến nơi, hòa thượng thì không thèm để ý, dương cụ giữa hai chân lắc qua lắc lại lộ ra, chẳng chút nào để bụng sẽ bị người nhìn thấy.

Nhưng không biết vì cái gì, dọc đường đi cả hai người một người cũng chưa gặp ai, cái này làm nội tâm Bàn Nhược đang khẩn trương không thôi rốt cuộc cũng buông xuống một chút, khi đến nơi kia, hòa thượng đẩy cửa ôm nàng đi vào.

Bàn Nhược hoàn toàn kinh ngạc đến ngây người, bởi vì nơi này bố trí hoàn toàn là khuê phòng của một nữ tử, tinh xảo hoa mỹ không giống như phòng an ni cô.

"Về sau ngươi ở đây, từ hôm nay trở đi không cần đi đến tiền viện làm công khóa bỏ đi kia, chỉ cần buổi tối hảo hảo hầu hạ bần tăng là được, tăng y xám xịt cũng không cần mặc, bần tăng thích xem mỹ nhân mặc quần áo mới." Hòa thượng ý vị thâm trường nói, đem nàng đặt ở trên đệm mềm mại màu hồng nhạt, ánh mắt tràn đầy sắc tình nhìn quét thân mình trần trụi của Bàn Nhược.

Bàn Nhược kéo chăn che khuất mình, thẹn thùng cười:

"Đại sư nhìn gì vậy"

Hòa thượng hưng phấn không thôi, hắn nhào lên vừa sờ vừa hôn thân thể trơn mềm trắng nõn của nàng, vật kia lại ngạnh, da^ʍ tà yêu cầu Bàn Nhược vuốt cho hắn một hồi rồi mới rời đi.

Nàng cả người bủn rủn vô lực nằm ngủ ở đệm mềm mại đến trưa mới tỉnh, vừa thấy thời gian không còn sớm, nàng vội tắm rửa tẩy sạch mình.

Nàng mở tủ quần áo muốn lấy quần áo mặc, không nghĩ đến quần áo bên trong toàn là kiểu dáng lớn mật bại lộ hết, nàng âm thầm phỉ nhổ hòa thượng kia, đỏ mặt cầm một cái áo trong nửa trong suốt, nói là áo trong nhưng kỳ thật chỉ là một tầng băng gạc trong suốt, khó khăn lắm mới bao vây hết đại vυ" đầy đặn, hai đỉnh vυ" đỏ bừng đều hiện ảnh.

Làm người ta cảm thấy thẹn là, qυầи иᏂỏ cũng là kiểu dáng nửa trong suốt này, thậm chí càng ngắn càng bại lộ, không có phần dưới, chỉ vây quanh mông vểnh đẫy đà, mơ hồ có thể thấy mảnh đất thần bí màu đen giữa hai chân, eo thon, nửa phần mông cùng hoa huyệt phấn nộn toàn bộ sẽ bị người khác nhìn thấy.

Trong phòng có bày một mặt kính Tây Dương cao bằng người, ảnh ngược của Bàn Nhược rõ ràng hiện lên, thân mình mê hồn cùng với hoa dung nguyệt mạo càng mất hồn hơn so với trước kia, sắc mặt nàng hồng nhuận, mắt hạnh như làn thu thủy liếc mắt đưa tình, ngoái đầu nhìn lại, lơ đãng biểu lộ mị ý thiên nhiên, đủ để cho bất luận nam nhân nào đều thần hồn điên đảo.

Càng miễn bàn trên người nàng giờ còn ăn mặc quấn áo lớn mật kia, nhìn thế nào cũng mê người vạn phần, nàng che che mặt đang nóng lên, ít nhất thân mình này vẫn có điểm tác dụng, không phải sao.

Nàng từ miệng hòa thượng kia biết được một ít tình huống, hòa thượng kia tên Tịch Không, là một da^ʍ tăng không hơn không kém, không biết dùng thủ đoạn gì, khống chế Thủy Nguyệt Am.

Mặt ngoài Thủy Nguyệt Am là am của ni cô, trên thực tế là nơi cung cấp cho Tịch Không hưởng lạc da^ʍ quật, ở nơi này những ni cô tuổi trẻ mạo mĩ đều bị hắn đùa bỡn qua, ngay cả những sư thái đều không trốn được ma trảo của hắn.

Nếu có những mặt hàng mới mẻ, sẽ an bài cho Tịch Không, nếu không được, bọn họ có rất nhiều thủ đoạn.

Đại khái là nàng thực dâʍ đãиɠ, hầu hạ Tịch Không thật thoải mái, hắn mới an bài loại phòng như thế này cho nàng ở, nếu nàng phản kháng dám nói từ không, chỉ sợ sẽ bị nhốt lại ngày đêm bị gian da^ʍ dạy dỗ.

Bàn Nhược nhẹ thở dài một tiếng, mặc bên ngoài một váy áo bó ngực màu vàng nhạt, nhưng ở phía dưới áo mỏng bó ngực kia lại lộ ra thân thể dâʍ đãиɠ, qυầи иᏂỏ nửa trong suốt kia tương đương với không mặc, khi đi đường, không khí hơi lạnh tiếp xúc với hoa huyệt sưng đỏ, mang đền một cỗ kí©h thí©ɧ khác thường, nghĩ đến mình mặc như vậy đi gặp Lương Trí, nàng xấu hổ phát hiện mình bắt đầu ướt.