Chương 18 (H)

18. Nàng bị hòa thượng thao đến xin tha ở Phật đường (H)

"A.... ô... a.... a ....tha ta .....a.... đại sư..... a.... a..... a.... từ bỏ"

Trong Phật đường truyền đến thanh âm nữ nhân bất lực khóc thút thít xin tha.

Thân thể mềm mại trắng nõn nhu mì mạn diệu đang quỳ ghé trên đệm hương bồ màu vàng, mông phấn nộn đẫy đà đang nhếch lên, hòa thượng cường tráng ngăm đen đang ở phía sau nắm chặt mông nàng, thập phần kịch liệt điên cuồng thao hoa huyệt sưng đỏ bất kham giữa hai chân nàng, chỗ hai người giao hợp giờ là một mảnh lầy lội bất kham, vì hắn kịch liệt thọc vào rút ra mà mật dịch chảy ra đã sớm biến thành bọt mép.

Thân mình tuyết trắng của nàng run rẩy, cổ cao thon dài ngẩng lên, tư thế quỳ bò làm dương cụ thô dài dữ tợn đang không ngừng đâm thọc đi vào càng sâu, mỗi lần đi vào đều vừa nhanh vừa tàn nhẫn mở ra hoa tâm của nàng, qυყ đầυ cực đại hung mãnh chạm đến cửa tử ©υиɠ, vật kia nóng rực như muốn đem từ ngoài vào trong của nàng hòa tan.

"A... a.... muốn hỏng rồi....a" Hai chân non mịn của nàng đang vô lực run rẩy, hòa thượng như không biết mệt mỏi, điên cuồng thọc vào rút ra làm nàng không ngừng lắc đầu khóc thút thít, nàng chưa bao giờ trải qua thể nghiệm cung giao mang đến điên cuồng không gì sánh kịp như thế này.

Tròng lòng Bàn Nhược tràn ngập sợ hãi cùng kí©h thí©ɧ, giờ phút này sắc trời đã sáng, ở tiền viện xa xa thậm chí đã vang lên tiếng chuông lễ Phật buổi sáng, nàng lại ở Phật đường, thân thể trần trụi giống như mẫu cẩu động dục bị nam nhân mãnh thao.

Tưởng tượng đến khả năng bị người phát hiện nhìn đến mình da^ʍ thái như vậy, cảm giác đáng xấu hổ tràn ra hoa kính run rẩy mãnh liệt, hoa huyệt phun ra lượng lớn dâʍ ŧᏂủy̠, nghĩ đến trường hợp kia làm nàng bị kí©h thí©ɧ đến cao trào.

Hòa thượng cũng không nhịn được, tốc độ nhanh hơn dùng mười phần sức mạnh, rốt cuộc tinh quan buông lỏng, tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng bỏng đặc sệt thông qua cửa tử ©υиɠ bắn vào trong vách tử ©υиɠ, nóng đến cả người Bàn Nhược run run rẩy rẩy, nước mắt tràn ra khóe mắt, cửa tử ©υиɠ gắt gao cắn lấy dương cụ thao nàng chết đi sống lại.

Hòa thượng chỉ cảm thấy một trận sảng khoái, hắn hơi trầm xuống chống bụng lên cái mông đẫy đà đĩnh kiều của nàng, chỗ tư mật của hai người giờ lầy lội bất kham gắt gao tương liên bên nhau, bàn tay to của hắn vỗ mạnh về mông vểnh co giãn, thô suyễn thở phì phò ca ngợi:

"Sảng... quá sung sướиɠ, tao huyệt này thật là cực phẩm, bần tăng đều luyến tiếc lấy côn ŧᏂịŧ ra."

Bàn Nhược vừa nghe, nước mắt lưng tròng ngoái đầu nhìn lại, con ngươi vũ mị ủy khuất nhìn hòa thượng: "Đại sư... còn không nhanh lấy ra, hoa huyệt bị đại sư làm sưng lên, ô .... ô .... dáng vẻ này của Bàn Nhược.... như thế nào.... gặp .... sư tỷ cùng sư thái.... ô...ô..."

Nàng khóc như lê hoa đái vũ, giả vờ thương tâm.

"Đừng.... đừng khóc ....a tiểu mỹ nhân, bần tăng lấy ra.." Hòa thượng vội rút dương cụ mềm nhũn ra, nhìn đến hoa huyệt bị làm đến sưng đỏ, chậm rãi co về thành một động tròn nhỏ, mị thịt đỏ bừng đáng thương hề hề lộ ra ngoài, hỗn hợp dịch màu trắng đυ.c cùng với hoa dịch trong suốt chậm rãi chảy ra, cực kỳ da^ʍ mỹ.

Hắn rút ra dương cụ, cả người Bàn Nhược bủn rủn vô lực nằm xuống, nàng mệt mỏi quá, đêm qua với Lương Trí, trời còn chưa sáng lại bị hòa thượng này đùa bỡn đến bây giờ.

Hòa thượng bế Bàn Nhược đang mỏi mệt lên, cười hắc hắc:

"Tiểu mỹ nhân đừng lo lắng, bộ dạng của ngươi dù có bị nhìn thấy các nàng cũng không nói gì ngươi, các sư tỷ của ngươi ai chẳng bị ta thao đến chân không khép được, bần tăng mang ngươi đi đến tân phòng."

Hắn nói xong, ôm Bàn Nhược đi ra cửa.

Bàn Nhược kinh hoảng che lại ngực nói: "Chúng ta... chúng ta còn chưa có mặc quần áo"

Hòa thượng nở nụ cười dâʍ đãиɠ nói: "Ha ha, tiểu mỹ nhân đừng thẹn thùng a, cả đêm chúng ta cũng chưa mặc quần áo a."

Hắn nói xong, sải bước đẩy ra cửa phòng, ôm Bàn Nhược rời đi Phật đường.