Công tử đích thân ra tay, sự việc đương nhiên được xử lý thỏa đáng. Chỉ là…
Cậu ta lại liếc nhìn Cổ Ly Ly, rõ ràng không muốn nói những chuyện quan trọng trước mặt nàng.
Ô Tử Huyền: “Không sao đâu, ngươi cứ nói đi.”
Công tử đã nói vậy, Thập Ngũ miễn cưỡng nói: “Mặc dù kỳ lân đen đã bị chúng ta bắt nhưng nó vốn là vật trấn giữ đại lao. Nhờ có nó mà những oán khí không thoát ra ngoài, hiện tại đại lao không có kỳ lân trấn giữ, e rằng nhân gian sẽ có biến.”
Cổ Ly Ly nghe thấy, hóa ra kỳ lân đuổi theo nàng là dùng để trấn áp tà ma, cho nên ngày đó, chính yêu khí của nàng đã khiến nó cảnh giác, muốn ăn tươi nuốt sống nàng.
Đây thực sự là điều bất công, nàng đang làm chuyện tốt mà.
Nhìn hai người Ô Tử Huyền và Thập Ngũ, Cổ Ly Ly lại cảm thấy có gì đó không ổn.
Có vẻ như đạo sĩ này không chỉ đơn giản là muốn bắt yêu, thực ra bọn họ đang muốn làm gì?
Ô Tử Huyền: “Những oán khí này đều là do vị huyện lệnh đánh tại vị, cấu kết quan lại và thương nhân, cướp bóc công sức mồ hôi nước mắt, hãm hại dân chúng, tạo ra vô số oán khí. Muốn tiêu trừ những oán khí này, trước hết phải gϊếŧ được Huyện lệnh.”
Thập Ngũ nghe xong không vui: “Công tử, bắt yêu thì không nói, những chuyện này, chúng ta cũng phải ra tay sao?”
Chuyện về huyện lệnh này, không phải cần đến người có bản lĩnh sao.
Ô Tử Huyền nhìn Cổ Ly Ly đang vểnh tai lên nghe lén, bước đến trước mặt nàng: “Tiểu hồ ly, có muốn tích lũy chút công đức và nâng cao tu vi không?”
Tên này cười rất nham hiểm, không phải đang muốn lừa nàng sao? Nghĩ nàng ngốc đến mức dễ dàng cắn câu à?
Cổ Ly Ly quay đầu lại, không nhìn hắn, để hắn tự nói chuyện với chính mình.
Nhìn thấy nàng như vậy, Ô Tử Huyền không tức giận mà chỉ cười: “Ta nghe nói rằng hồ ly phải hoàn thành tâm nguyện của người khác, nếu ngươi không làm được, sẽ bị phản phệ. Tên họ Phạm kia không phải muốn ngươi bắt Huyện lệnh sao? Nếu ông ta chết ngươi xem như hoàn thành mong muốn của hắn. Nếu không, chỉ sợ mọi chuyện càng thêm khó.”
Cổ Ly Ly nhìn chằm chằm hắn, làm sao ngươi biết người đã ước nguyện là hắn ta?
Thập Ngũ mỉm cười đắc ý: “Công tử nhà ta là ai chứ? Người có thể biết bất cứ chuyện gì trên đời. Tiểu hồ ly, hôm nay ngươi gặp công tử, đây là vinh dự của ngươi, còn không mau nói lời cảm ơn.”
Cổ Ly Ly thật sự muốn nhổ nước bọt vào mặt cậu ta, lấy gương để hắn nhìn bộ dạng ngốc nghếch lúc này của mình.
Cảm tạ ư, ta khinh!
Muốn lừa bà đây sao, nằm mơ đi!
Nhưng nghĩ lại, Cổ Ly Ly vẫn cố nhịn.
Hắn ở trên cao, nàng không chấp.
Nàng vừa đánh vừa khóc lóc, hiện tại không còn sức lực, vô cùng tuyệt vọng, một ngày một đêm chưa ăn một hạt cơm, làm sao có năng lượng mà sống được, đến Diêm vương cũng không thèm một con quỷ đói.
Ô Tử Huyền hơi ngạc nhiên: ”Ngươi biết ta muốn gì sao?”
“Còn có thể làm gì nữa, ngươi muốn lợi dụng ta để loại bỏ huyện lệnh xấu xa hại dân kia, để hồ yêu gϊếŧ người tốt hơn chính mình động thủ. Khi đó, dù quan phủ có điều tra cũng không tra ra được ngươi.”
Tưởng nàng là kẻ ngốc à, vốn nghĩ hắn chỉ biết nàng là yêu, không ngờ còn là một người mưu mô xảo nguyệt.
Người này không dễ chọc, chờ xong chuyện này nàng liền chạy trốn, nhất định không làm bạn, càng không thể để bản thân rơi vào tay hắn.
Nếu không, nàng sẽ trở thành con dao gϊếŧ người trong tay hắn, ân oán và nghiệp chướng sẽ tích tụ lên lên người nàng, lúc đó tu vi mà nàng dày công tích lũy sẽ biến mất, quả là một thiệt thòi lớn.