Chương 11: Trí tưởng tượng

Dựa trên những gì nàng biết về gấu đen, gã sẽ không bao giờ bỏ qua khi biết nàng đã trốn thoát đến nhân gian.

Con gấu đen nhất định phải báo thù, báo thù cho em gái mình, đồng thời tranh thủ thời gian, hoàn thành mọi việc trước khi các trưởng lão trở lại, gã nhất định sẽ làm liều trong mấy ngày này.

Cổ Ly Ly thậm chí còn nhớ rõ rằng khi nàng chạy đến cây cầu nối với nhân gian, nàng mơ hồ nghe thấy con gấu đen hét lên giận dữ, nói rằng gã nhất định phải bắt được nàng.

Nếu đúng như nàng nghĩ, lúc này con gấu đen có thể đang nghĩ cách để đi qua cây cầu đến nhân gian.

Xét cho cùng, hiện tại trong yêu giới chỉ có cây cầu đó là nơi duy nhất kết nối với thế giới con người. Mà miếu hồ tiên, chính là đích đến.

Nếu gấu đen muốn đến với thế giới này, tất nhiên sẽ đến đó.

Có thể trong vài ngày tới, gã sẽ liều mạng tìm nàng.

Đến lúc đó, nàng sẽ cười vào mặt gã, bọn họ cho rằng nàng dễ bị bắt nạt sao.

Ô Tử Huyền nhìn tiểu yêu đang chìm đắm trong mộng tưởng của mình, không khỏi cười khổ, thầm nghĩ, bộ não ngu ngốc này chắc không có bản lĩnh để hại người đâu.

Nhìn dáng vẻ của nàng, chắc có lẽ là một tiểu yêu vừa mới trưởng thành.

Đừng nói đến việc quyến rũ nam nhân, nàng ta không biết có thể phân biệt được đâu là nam, đâu là nữ không.

Nghĩ như vậy, Ô Tử Huyền đem một cái bát đặt ở trước l*иg, Cổ Ly Ly nhìn hắn bằng ánh mắt quái dị, đây là cái gì?

“Đói thì ăn gì đi.”

Cổ Ly Ly ngu ngốc nhìn hắn, hắn là đang hy vọng nàng chỉ uống mà no sao? Nàng là yêu, không phải tiên.

Thần tiên mới uống nước, tên đại sĩ này não bị ngu ngốc sao, nghĩ rằng nàng uống thì có thể no sao?

Thật là buồn cười!

Nàng phải ăn, ăn, ăn thịt lợn, ăn thịt cừu.

Nhưng Ô Tử Huyền đang nghiêm túc ngồi đối diện, xếp bằng, nhắm mắt nghỉ ngơi.

“Ngươi là một tiểu yêu tinh, muốn tu luyện thành người thật không dễ dàng. Khi ngươi đến nhân gian, không nên dính đến khói lửa, tục khí của nhân gian, nếu không ngày sau ắt có đại họa.”

Cái gì là họa, nhân gian chim bay cá nhảy, từ bé sinh ra chính là phải ăn, tích trữ năng lượng mới sống được.

Nàng là một tiểu hồ ly, làm sao không ăn uống?

“Này đại sư, tu vi của ta còn nông cạn, chưa đạt đến cảnh giới vô sắc, nếu ta không ăn, ta sẽ chết đói.”

Tuy nhiên, Ô Tử Huyền hoàn toàn không quan tâm đến, hắn đang hoàn toàn ở trong trạng thái thiền định, đắm chìm trong thế giới của riêng mình, không thể nghe thấy thế giới bên ngoài, không nói một lời, không cử động, như thể đã chết.

Nếu không có phù chú trên trên chiếc l*иg này, Cổ Ly Ly đã sớm nhanh chóng bỏ chạy.

Chiếc l*иg ma quỷ này đã khiến nàng bị mắc kẹt, nàng không thể biến thành một làn khói xanh và trốn thoát, cũng không thể trở về hình người.

Nàng cố gắng căng miệng để uống bát nước. Nhục nhã uống hết nửa bát để biểu thị nàng đang rất khát.

Càng uống càng đói, tiếng sôi sục cứ vang lên, nếu con thỏ chết Bách Hiểu Vân mà biết được thì có lẽ sẽ không nhịn được cười.

Cổ Ly Ly cố gắng vừa giãy giụa vừa khóc lóc om sòm, khốn khổ cầu xin, cuối cùng nàng kiệt sức và nằm chết trân trong l*иg, nhìn chằm chằm Ô Tử Huyền, dần dần phác thảo ra bức tranh không được trong sáng lắm.

Muốn bao nhiêu đen tối có bấy nhiêu, khi trở về Thanh Khâu, nàng phải tự mình cầm bút vẽ nam nhân xấu xa vào sách.

Để hắn trở thành đồ chơi của gấu đen, để gấu đen chơi đùa hắn. Để hắn bị gấu đen sỉ nhục, hủy hoại danh tiếng.

Nghĩ như vậy, Cổ Ly Ly bật cười, như thể nàng đã trả thù được hắn.

Tên đạo sĩ xui xẻo này, nhất định sẽ bị gấu đen sỉ nhục.

Cánh cửa bị xô ra, Thập Ngũ vội vàng chạy tới, liền nhìn thấy hồ ly ngốc nghếch nằm trong l*иg đang nở nụ cười kỳ lạ.

Nhìn thấy cậu ta tới, nàng chỉ hừ lạnh một tiếng, quay qua một bên, lười phản ứng.

Thập Ngũ vẫn muốn dạy cho nàng vài câu nhưng Ô Tử Huyền đã mở mắt, mọi chuyện xử lý xong xuôi rồi sao?