“Anh ta nói có người muốn gϊếŧ anh ta?” Trình Phong cũng cau mày lại: “Anh ta có nói là ai hay vì sao không?”
Gia Dật lắc đầu.
Trình Phong cảm thấy hơi khó chịu, vốn đã bận tới mức đầu tắt mặt tối, bây giờ còn bị kéo tới đây trò chuyện với cô gái lậm tiểu thuyết trinh thám, thật sự không thể chịu nổi nữa.
“Loại chuyện như thế này không thể chỉ dựa vào một câu không đầu không đuôi.
Sao có thể đi tới kết luận được?”
Gia Dật có chút lo lắng, mặt đỏ lên, không đợi cô ấy mở miệng, cục trưởng Biện đã lên tiếng trước: “Tiểu Trình à, Gia Dật không phải là một người không đáng tin cậy như vậy. Hơn nữa, Tư Mã Bình đó dù gì cũng là một người có tiếng ở thành phố C của chúng ta. Vụ án này, cậu nhận đi.”
“Nhưng mà…” Cục trưởng đã lên tiếng, Trình Phong không thể không nể mặt: “Muốn lập án cũng phải được sự đồng ý của người nhà đã. Dẫu sao kết quả giám định trước đó là cái chết tự nhiên, người nhà người ta cũng đến nhận thi thể rồi. Muốn lập án thì phải giao thi thể cho bên pháp y, nói không chừng còn phải giải phẫu. Không có sự đồng ý của người nhà thì không được đâu.”
“Được, vậy hỏi ý kiến của người nhà trước đi.” Cục trưởng khó nhọc đưa ra quyết định.
Trình Phong thấy chuyện đã đến nước này, dường như cũng không có đường lui nữa, gật đầu: “Vậy cục trưởng Biện làm việc tiếp đi, em đi xử lý mấy việc này.” Nói xong gật đầu một cách lạnh nhạt với Gia Dật, đi ra khỏi phòng làm việc của cục trưởng.
*
“Gia Dật à, cháu thấy Tiểu Trình thế nào?” Sau khi Trình Phong đi khỏi, cục trưởng Biện đột nhiên hỏi Lưu Gia Dật.
Gia Dật giật giật mắt: “Cậu à! Không phải cậu lại thế nữa chứ! Có phải cậu muốn làm ông tơ bà nguyệt không? Có khi cục trưởng công an cả nước cũng không có ai thích làm mai cho người khác như cậu!”
Cục trưởng Biện cười ha ha, lắc đầu: “Con nhóc này, nếu cậu không phải cậu ruột của cháu, ai thèm làm mai cho cháu chứ! Gia Dật này, nói thật nhé, cậu cảm thấy Tiểu Trình rất được, cần cù chịu khó, con người lại chính trực.”
“Vâng vâng vâng! Cái gì cũng tốt, nhưng không liên quan đến cháu!” Gia Dật bất lực thở ra một hơi: “Cậu à, cháu nói bao nhiêu lần rồi. Cháu có bạn trai rồi!”
“Là thằng nhóc đó? Cái đứa chết dí ở nước ngoài không thèm về? Cậu thấy ấy, cháu nhanh mà chia tay với nó đi. Cậu không vừa mắt thằng nhóc đó đâu. Mẹ cháu ở nơi khác đã cho cậu toàn quyền chăm sóc cháu. Cho nên, ơn mẹ ơn cậu, lời của cậu, cháu phải nghe!”
“Được rồi, được rồi!” Gia Dật thấy ông cậu của mình lại dùng tình cảm ruột để ép buộc người khác thì vội vàng bổn cũ soạn lại, giở giọng nũng nịu: “Cháu biết rồi mà! Trên đời này ngoài bố mẹ ra thì cậu của cháu là người tốt với cháu nhất, thân với cháu nhất! Nhưng mà cậu ơi, người ta cũng hẹn hò với Tích Minh được ba năm, nếu không phải anh ấy chưa học xong thì chúng cháu đã về cùng nhau từ đầu rồi. Bây giờ thêm hai năm nữa là anh ấy tốt nghiệp tiến sĩ, đến lúc đó cậu thân với anh ấy hơn sẽ biết được anh ấy thực ra rất tốt đó! Cháu gái bên ngoại của cậu là một người chung thủy đó! Cậu không thể đóng vai ác được, lại đi kéo cháu xuống nước, dạy cháu thay lòng đổi dạ!” Nói xong thì lộ ra vẻ mặt tươi cười như con mèo.
Cục trưởng Biện vừa thở dài vừa cười: “Con nhóc này! Thôi được rồi! Theo ý cháu đi, dẫu sao đứng trước đối tượng ưng ý, cậu cũng không quên cháu, cháu không nắm bắt cơ hội, sau này đừng quay lại hận cậu là tốt rồi!”
*
Trong khi đó, Trình Phong rời khỏi phòng làm việc của cục trưởng xong thì mặt cứ hằm hằm sát khí, Mã Xuân Lôi ở bên cạnh chỉ biết xót thương: “Anh nói xem, chuyện này có lý hay không chứ! Cục trưởng Biện của chúng ta oai phong như vậy, lại có thể có cô cháu gái bên ngoại mảnh khảnh như thế!”
“Sao? Nhìn trúng rồi à?” Trình Phong hỏi mà chả có chút tò mò gì.
“Chuyện này em không dám đâu!” Mã Xuân Lôi cười ha ha: “Ha ha, người ta là giáo viên học viện J đó! Đỉnh phết, có tri thức! Hơn nữa còn là cháu gái bên ngoại của cục trưởng, em không dám trèo cao!”
“Không trèo được thì đừng có phí lời nữa!” Trình Phong nói: “Đi, làm việc chính, liên lạc với người nhà của Tư Mã Bình, hỏi họ xem có đồng ý giám định lại thi thể không.”
“Rõ rồi!” Mã Xuân Lôi đáp với vẻ đau khổ, quay sang một bên gọi điện thoại.
Trình Phong quay lại phòng làm việc của mình, sắp xếp lại tài liệu của hai vụ án khác trong tay. Chiều muộn một chút, Mã Xuân Lôi gõ cửa: “Sếp ơi, người nhà Tư Mã Bình đồng ý để pháp y giám định lại thi thể! Bọn họ không tin Tư Mã Bình đột nhiên lên cơn đau tim. Vừa nghe chúng ta muốn lật lại vụ án thì đồng ý luôn! Bây giờ thi thể đã đưa sang bên pháp y rồi.”
Trình Phong lại thở dài một hơi: “Thế để tôi qua xem xem.”
Nói xong, anh đột nhiên phát hiện Mã Xuân Lôi đứng chắn ở cửa, vẻ mặt tối sầm lại: “Lôi Tử, cậu nói xong chưa? Nói xong rồi thì đi làm chuyện chính đi, đừng có làm thần giữ cửa chỗ tôi!”
“Thật ra ấy, sếp à.” Mã Xuân Lôi cười hì hì: “Có người muốn đi cùng anh đấy!”
“Ai?” Trình Phong ngừng lại.
“Là tôi! Anh Xuân Lôi, cảm ơn.” Một giọng nữ vang lên phía sau Mã Xuân Lôi. Mã Xuân Lôi cười rồi đứng sang một bên. Phía sau lưng chính là đầu sỏ gây tội chất đống công việc cho Trình Phong ngày hôm nay – Lưu Gia Dật.
“Cô?” Trình Phong cau mày, trợn mắt nhìn Gia Dật đứng trước mặt: “Cô không phải người trong cục, người ngoài không được phép tham gia phá án.”
Lưu Gia Dật đoán trước được anh sẽ nói vậy, cô giơ tờ giấy trong tay lên: “Tôi có cái này.” Nói xong thì đưa đồ trong tay cho Trình Phong.
Trình Phong nhận lấy một cách ngờ vực, mở ra, đọc từ đầu đến cuối, sau đó nhìn Gia Dật với ánh mắt không thể tin nổi: “Cô học chuyên ngành tâm lý học tội phạm?”
“Đúng thế, có vấn đề gì sao?” Gia Dật nhướng mày nhìn lại.
Trình Phong lắc đầu: “Nhân lúc được nghỉ nên đi thu thập vụ án học thuật mẫu?”
Gia Dật gật đầu: “Phía trên đã viết hết rồi, anh không cần phải xác nhận lại với tôi.”
Trình Phong nghe xong thì mặt tối sầm lại, mãi mới nói với Gia Dật bằng vẻ không tình nguyện: “Vậy cô phải nhớ kỹ, cô đã ký tên bảo đảm, không có sự cho phép thì không được tiết lộ tình tiết vụ án với người khác!”
“Không thành vấn đề!” Gia Dật đáp lại với vẻ vui sướиɠ.
“Còn nữa, cô chỉ được phép đi theo, cùng lắm là đứng bên cạnh nghe thẩm vấn, lúc truy bắt thì tuyệt đối không được phép tham gia, hiểu chưa?”
“Đã hiểu!”
“Vậy…” Trình Phong nhìn cô gái trước mắt từ trên xuống dưới: “Bây giờ cô đi theo tôi đến chỗ pháp y, nếu sợ thì có thể không đến.” Nói xong thì đi ra trước, dường như không hề có ý đợi Gia Dật.
“Đi thì đi! Sợ anh chắc!” Lưu Gia Dật nhìn Trình Phong với đôi chân dài, sải bước một cái là đi rất xa, từng bước nện xuống đầy giận dữ, bước nhanh đến nỗi phải đuổi theo mới kịp.
Mã Xuân Lôi tặc lưỡi, lắc đầu: “Anh Phong đúng là chẳng hiểu sự đời! Người ta là một cô gái xinh đẹp, anh ấy cũng không biết cách nâng niu chăm sóc!”
Trình Phong hằm hằm bước đi, được một lúc thì nghe thấy tiếng bước chân gấp gáp và tiếng thở dốc, biết được Gia Dật đã theo kịp bước chân mình, trong lòng lại cảm thấy dương dương tự đắc. Cô gái đi “cửa sau” này, hôm nay, tôi sẽ cho cô thấy uy phong của ngài Trình đây. Lát nữa, tới chỗ pháp y khám nghiệm thi thể, tôi xem xem cô có khóc sưng mắt đỏ mũi rồi đòi về nhà không!
Đi đến trước cửa nơi cần đến, giơ tay gõ cửa, nghe thấy pháp y Triệu hô: “Vào đi!”
Trong nháy mắt Trình Phong đẩy cửa ra, tâm tình rất tốt, bởi vì y như anh dự đoán, cái đuôi ở phía sau đã nhanh chóng mặt cắt không còn giọt máu. Rõ ràng không cần dẫn theo cái đồ chỉ tay năm ngón này. Cô gái đi “cửa sau”, đúng là khiến cho người ta mong chờ!