Chương 3: Bỏ trốn

Hai mẹ con bà Vrushaly chạy trên con đường mòn đầy sỏi đá, ánh trăng bàng bạc quỷ dị soi tỏ những bụi cây um tùm xung quanh, khiến chúng càng thêm phần rùng rợn, tựa hồ có vô số bàn tay có thể xé toạc bóng tối với bộ vuốt sắc nhọn lao về phía bọn họ, nhai ngấu nghiến da thịt bà Vrushaly và Muna bằng những chiếc răng nhọn như các mũi dao găm.

Bỗng, một thứ gì đó quật ngã bà Vrushaly, đôi mắt đỏ rực sáng trong bóng tối mờ ảo, ánh trăng ẩn hiện sau đám mây khiến những chiếc vảy lấp lánh ánh lục dần hiện ra.

- Mẹ!

- Muna, chạy đi! Mau chạy đi!

- Các người chạy đâu cho thoát!

Bàn tay một cô gái với bộ móng tay đen dài bóp lấy cổ Muna, máu rỉ ra, thấm vào các kẽ móng tay hồ như điểm tô thêm cho làn da nhợt nhạt xen lẫn vài chiếc vảy màu bạc e thẹn lấp ló bên dưới nó. Muna càng vùng vẫy, lực siết lại càng mạnh hơn, cô đuối sức, thở thoi thóp, tay chân mệt rã rời, mặc cho cô gái kia lôi đi cùng bà Vrushaly. Tiếng kêu của mẹ cô hòa cùng tiếng sỏi đá dưới chân vang vọng giữa màn đêm tĩnh mịch đưa cô vào một giấc ngủ dài, thật dài.

Paridhi hất tung tấm lưới trên lưng, ánh mắt lộ rõ biểu tình giận dữ. Meera lùi lại, một tia sáng lóe lên, Paridhi nhanh như chớp chụp lấy, ánh sáng sắc lạnh của thứ đó hắt lên khuôn mặt cô ta, phản chiếu đôi mắt màu lục bảo tà ác.

- Cô nghĩ con dao này có thể làm hại tôi sao? Cô nên nhớ tôi chính là người rắn!

Paridhi lao đến, đâm con dao xuống, một thứ chất lỏng tanh tưởi phun ra, nhấn chìm lưỡi dao trong sắc đỏ ma mị của nó. Meera gục xuống, các vết lở loét bắt đầu xuất hiện, hàng đàn dòi bọ thi nhau gặm nhấm làn da tai tái, loang lỗ, bốc mùi hôi thối nồng nặc, phần xương trắng hếu lộ ra, bị những con kền kền bẩn thỉu tha đi, máu tươi chảy thành vũng lớn nơi nền đất lạnh lẽo vô cảm. Paridhi tiến tới, nắm lấy chân cái xác thối rữa, lôi nó đi trong sự lạnh lùng băng giá, khuôn mặt không chút cảm xúc. Thình lình, cái xác vươn bàn tay xương xẩu, gớm ghiếc của nó tóm chặt tay cô ta, trong đôi mắt mở trừng trừng là cơn bão dữ tợn toan nhấn chìm kẻ thù xuống đáy vực sâu thăm thẳm là chiếc miệng há to để lộ hàm răng vàng kinh tởm và chiếc lưỡi phủ đầy dòi thoáng nhếch mép cười tà gian kia. Paridhi dùng con dao thình lình cắt đứt bàn tay ma quái, huyết dịch đỏ thẫm xen lẫn chút hắc sắc bắn lên mặt cô ta, chảy dọc theo cánh tay nhăn nheo, chỉ còn da bọc xương của cái xác không hồn đang oằn mình quằn quại vì đau đớn dưới chân.

- Cô chịu thua rồi à, đồ rắn độc? Tôi nghe nói não rắn rất nhỏ, nhưng không ngờ nó nhỏ đến thế!

- Vậy thì cô chống mắt lên mà xem tôi sẽ làm gì đây! Tôi nghĩ cô nên giữ sức để chuẩn bị quay về địa ngục đi!

Paridhi giật mạnh, bàn tay của Meera đứt lìa ra khỏi cánh tay cô ta, co quắp lại, rúm ró và tan chảy như bơ trên chảo nóng. Cơ thể Meera co giật liên hồi, hai mắt trợn ngược, một luồn khói đen bay ra từ chiếc miệng há hốc kinh hoàng.

Paridhi chậm rãi ngồi xuống, vươn tay mân mê chiếc vòng chuỗi hạt trên cổ Meera, tiếng quạ kêu quang quác đã tắt ngấm từ lâu, nhường chỗ cho sự im lặng chết chóc bao trùm khắp không gian u tối. Những con côn trùng nhớp nháp trên mặt đất phần đã tản đi mất hút sau bức màn bóng tối chứa đựng bao bí ẩn của cõi u inh âm tà, phần đã tan thành tro bụi vô hồn vô cảm, bất cần sự đời.

Muna lờ mờ mở mắt, cố quờ quạng xung quanh tìm nơi bấu víu vào. Cạnh cô là một bóng nằm dài bất động, là môt khúc cây, một xác chết hay một thứ kinh tởm nào đó mà Muna chắc chắn không bao giờ muốn nhìn thấy nó dưới ánh trăng mờ mờ ảo ảo chốn lâm tuyền quỷ dị, vừa ấm áp lại vừa có phần lạnh lẽo, băng giá. Có điều, còn chưa kịp tới gần thì đột nhiên có tiếng mở cửa lạch cạch vang lên giữa màn đêm yên tĩnh đến rợn người. Muna thoáng giật mình, đôi môi đỏ mọng mím chặt, cả người cô căn như dây đàn, theo dõi nhất cửa nhất động của một bóng người liêu xiêu tựa hồ có thể bị thổi bay trong cơn gió lạnh buốt chợt ùa đến sau cánh cửa sắt hoen gỉ nặng trịch.

"Rầm!"

Bóng người kia đổ rầm xuống đất, hai mắt vẫn còn mở trừng trừng nhìn Muna với vẻ cầu cứu xen lẫn khó chịu và hãi hùng. Cánh tay vươn dài với các ngón tay thối nát cùng bộ móng để dài đen đúa cố gắng gượng tóm lấy chân Muna trong vô vọng, miệng không ngừng lẩm bẩm kêu cô làm gì đó nhưng bị âm thanh ken két của chiếc cửa sắt cũ kĩ dần khép lại làm cho nhạt nhòa. Muna khẽ tiến lại gần người này, mùi tử khí nồng nặc khiến cô bất giác đưa tay lên che mũi lại, cảm giác buồn nôn xộc lên tận cuống họng khô khốc của chính Muna. Cơ thể người con gái này phát ra một thứ ánh sáng xanh ma quái, như vừa trở về từ nơi minh giới âm u, ghê rợn.

- M... Muna! Muna!

Bỗng nhiên, có tiếng gọi tên Muna thều thào vang lên khiến cô giật mình quay đầu lại. Tiếng gọi mơ hồ nơi căn hầm cũ nát càng khiến con người ta dễ nảy sinh ám thị rùng rợn hơn bao giờ hết. Có điều, bây giờ Muna đã chẳng còn gì để mất nữa rồi, cô nắm chặt chiếc mặt dây chuyền trong tay hồ như cố níu giữ lại chút can đảm cuối cùng còn sót lại nơi tâm hồn vốn đang vô cùng hoản loạn. Ánh đuốc ngày càng yếu ớt, cháy le lói, nhuốm màu vàng vọt cho căn hầm bốc mùi ẩm mốc khó ngửi quyện cùng ánh trăng trong sáng thuần khiết mà thập phần ma mị xuyên qua chiếc cửa sổ mục nát nơi trần hầm dễ khiến Muna phát điên vì ghê sợ. Một tia sáng bạc vụt qua mắt Muna khi cô thận trọng tiến tới bên chiếc bóng đen trên sàn. Là một chiếc điện thoại! Muna lao đến nhặt chiếc iPhone lên, trong lòng khấp khởi hy vọng được giải thoát. Màn hình diện thoại như tấm gương phản chiếu hình ảnh gương mặt gầy gò của chính bản thân cô cùng một chiếc bóng đen đang chú mục cô qua đôi mắt đỏ tựa như biển máu vô cùng vô tận. Muna thét lên, đánh rơi chiếc iPhone trong tay.

- M... Mau thả tôi ra! Cô làm gì vậy? Thả tôi ra!

Chiếc đuôi rắn mềm mại uyển chuyển mà cứng nhắc, rắn rỏi siết chặt Muna, những chiếc vảy ánh lên sắc lục tiên diễm xen lẫn quái dị vô cùng. Từng vòng cơ tựa hồ nghiền nát xương thịt cô, buộc Muna phải kêu lên đau đớn, tiếng kêu vang vọng vào khoảng tối tưởng chừng vô cùng tận phía trước. Có điều, vạn vật chung quanh dường như chẳng mảy may quan tâm đến cô gái đáng thương, mặc cho cô rên xiết tuyệt vọng, gào thét phẫn nộ hay nhỏ huyết lệ van xin thảm thiết.