Chương 12: Phu quân thật lớn (H)

Phượng Hành nhìn Yêu Yêu không chớp mắt, khóe miệng cong lên một độ cung làm người không dễ phát hiện, hắn gật đầu: "Yêu."

Yêu Yêu nâng mông lên, đổi thành khóa ngồi ở trên người hắn, dáng người kiều mềm, hơi thở như u lan: "Có bao nhiêu yêu?"

"So với nàng yêu ta còn nhiều hơn."

Ngón tay Yêu Yêu đang cởi bỏ đai lưng của Phượng Hành hơi dừng lại, màu hồng trong mắt cũng dần dần biến mất, nàng nghiêng đầu nhìn Phượng Hành: "Không có khả năng."

Mà Phượng Hành lại tựa như vừa mới tỉnh lại từ trong giấc mộng, nhíu mày chớp chớp mắt, khi nhìn về phía Yêu Yêu, nếp gấp ở mí mắt cũng tắng lên rất nhiều: "Cái gì không có khả năng?"

Yêu Yêu không trả lời vấn đề này của hắn, đè nặng vòng eo gần sát dưới bụng hắn: "Ta muốn."

Ánh mắt Phượng Hành hơi trầm xuống, đè cái mông không an phận của nàng xuống: "Tại đây?"

"Ừ."

Giọng nói nâng cao, bàn tay Phượng Hành vung lên, giấy bút cùng nghiên mực trên án thư đều rơi hết xuống đất, đè Yêu Yêu lên trên án thư, dùng bàn tay vuốt ve gò má bóng loáng của nàng từng chút một: "Ban ngày ban mặt, Yêu Yêu thật là hảo hứng thú."

Mày Yêu Yêu hơi nâng lên, chân dài gấp khúc cọ đến giữa hai chân hắn, cách vật liệu may mặc đều có thể cảm nhận được côn ŧᏂịŧ nóng bỏng cùng cứng rắn, nàng cười đến ngả ngớn, biểu tình câu hồn nhϊếp phách cũng không cần cố sức, nhất cử nhất động đều mị hoặc tới cực điểm: "Nhưng phu quân đều cứng rồi."

Bọn hạ nhân đều gọi nàng là phu nhân, Phượng Hành không phải phu quân của nàng thì là cái gì?

Yêu Yêu luôn có thể biết được hắn thích nghe cái gì, Phượng Hành nghĩ như vậy, ngón tay đã kéo váy sam của nàng, lộ ra một mảnh da thịt trắng nõn tinh tế.

Trên cái yếm màu hồng cánh sen thêu hoa màu tím, nụ hoa lặng yên nở rộ vô cùng giống với bộ dáng kiều mị của Yêu Yêu. Tâm Phượng Hành vừa động liền nhấc vạt yếm lên, cúi đầu ngậm lấy đầṳ ѵú đỏ rực, môi lưỡi linh hoạt tinh tế miêu tả hình dạng quầng vυ", dưới hơi thở là hương khí nồng đậm của nãi tiêm, liếʍ láp như thế nào cũng thấy không đủ.

Đầṳ ѵú dần dần cứng rắn lên, Phượng Hành biết thời điểm đã không sai biệt lắm, ngựa quen đường cũ mà kéo váy nàng xuống, theo lưng quần liền sờ đến hoa cỗ.

Quả nhiên, ướt đẫm giống như vừa mưa một trận.

Phượng Hành xé mở qυầи ɭóŧ, cái này tốt, váy thường cũng bị xé bỏ.

"Phượng Hành..."

"Kêu ta là gì?" Ánh mặt trời xuyên thấu qua cửa sổ chiếu vào trên âm phụ không tì vết giống như ngọc mỡ dê cao cấp nhất trên đời, Phượng Hành chợt nảy ra chủ ý, đột nhiên duỗi tay lấy một cái bút lông sói sạch sẽ.

Yêu Yêu còn không biết hắn muốn làm gì, chỉ vô ý thức mà rêи ɾỉ: "Phu quân...Tiến vào đi mà...."

"Không phải cái này cũng vào được sao?"

"A!" Yêu Yêu hạ mắt vừa nhìn liền thấy Phượng Hành thế nhưng lại dùng một cái bút lông sói đâm vào tiểu huyệt của nàng! "Phượng Hành... Đừng... Phu quân... A... Ân a... A ha..."

Sau khi xin tha cũng nào có cái gì không tình nguyện? Yêu Yêu sắp sướиɠ đến mức ngón chân cũng muốn duỗi thẳng.

Lông mao thô cứng đâm vào tiểu huyệt, thong thả cọ xát nghiền áp ở trên vách động, hai cánh hoa đầy đặn bao lấy cán bút cứng rắn hơi lạnh, điện lưu mẫn cảm truyền từ tiểu thịt mầm đến chỗ sâu trong hoa huyệt, kí©h thí©ɧ ra càng nhiều hoa dịch.

"Ta này không phải đi vào rồi sao? Phu nhân kêu thật dâʍ đãиɠ." Phượng Hành cắm bút vào càng sâu, toàn bộ tiểu huyệt giống như vỏ trai gắt gao cắn lấy cán bút, nhìn thủy triều mượt mà lên xuống mỗi khi ra vào, mỗi khi kéo cán bút ra một chút đều là một mảnh trong suốt.

Lông mao ở trong nhục huyệt miêu tả hình dạng nếp uốn, bụng nhỏ bị chọc đến phập phồng không ngừng, Yêu Yêu cong sống lưng, muốn ôm chặt Phượng Hành: "Phu quân....Ôm một cái..."

Phượng Hành đơn giản trực tiếp kéo bút lông sói ra, mang theo một đường vệt nước, hắn áp thân ôm lấy Yêu Yêu, côn ŧᏂịŧ cứng rắn thọc vào miệng huyệt còn chưa kịp khép lại, liền đem cảm giác hư không trong âʍ đa͙σ lấp kín tràn đầy.

Động tác giao hợp duy trì non nửa canh giờ, tiếng rêи ɾỉ của Yêu Yêu cũng chưa từng dừng lại.

"A...Phu quân thật lớn...A..."

"Phu nhân thích là được," hai chiếc túi lớn đập vào bên ngoài nhục huyệt, theo côn ŧᏂịŧ ra vào chín nông một sâu mà phát ra tiếng vang "Bạch bạch bạch", "Phu nhân có thể mãi mãi ở bên người ta hay không?"

"Sẽ...A...Vĩnh viễn đều sẽ ở....Dùng sức a....Ừ a..."

"Nhớ kỹ lời nàng nói!"

Khóe mắt Phượng Hành đỏ bừng, từ trên hầu kết rơi xuống một giọt mồ hôi, tích ở trên nhũ thịt của Yêu Yêu, dọc theo nhũ phong trượt xuống. Hắn càng thao càng tàn nhẫn, giống như hận không thể đem toàn bộ tinh hoàn đều nhét vào mật huyệt.

"A a a..." Qυყ đầυ xông vào miệng tử ©υиɠ, cả người Phượng Hành cứng đờ, tϊиɧ ɖϊ©h͙ phun ra, cùng với Yêu Yêu đang phát ra tiếng rêи ɾỉ yêu kiểu đến yết hầu khàn khàn hướng về phía cao trào.

***

Editor: Ôi lâu ko edit H trình độ có vẻ sụt giảm rồi các nàng ạ!!!