Chương 11: Chàng yêu ta hay không?

Phượng Hành có thể biết trước tương lai, là năng lực có được từ khi còn nhỏ.

Cách nhìn thấy tương lai, là cảnh trong mơ.

Trước khi hắn gặp Yêu Yêu chạy nhầm vào Tiêu Dao điện, hắn đã từng mơ thấy nàng.

Mơ thấy nàng là một con hồ ly chật vật dính đầy bùn đất run rẩy, mơ thấy nàng mà một con hồ ly vừa nhìn thấy hắn liền lập tức hiện chân thân khen hắn đẹp, mơ thấy nàng là cái đồ tham ăn hỏi hắn có biết hoa hồng tô ăn ngon hay không, mơ thấy nàng có một người bạn là thỏ tinh tên Củ Cải...

Cũng là sau khi nằm mơ thấy những hình ảnh đó, hắn mới học làm hoa hồng tô, mỗi ngày đều hơi mở hé cửa Tiêu Dao điện để chờ nàng "đi nhầm".

Hắn cũng là quá cô độc mới có thể chờ mong Yêu Yêu sẽ xuất hiện như trong giấc mộng như vậy.

Trước mấy ngày Yêu Yêu xuất hiện, Phượng Hành lại không nằm mơ thấy nàng nữa. Hắn biết, Yêu Yêu sắp đến rồi.

Trong đoạn thời gian hắn cùng Yêu Yêu ngọt ngào đó, hắn lại mơ thấy một giấc mộng.

Về Yêu Yêu, cũng liên quan đến Minh Nguyên Đế.

Minh Nguyên Đế đã qua năm mươi tuổi nhưng ham mê nhan sắc cũng không giảm theo năm tháng.

Trong giấc mộng kia, Yêu Yêu đi ra ngoài Tiêu Dao điện, gặp Minh Nguyên Đế. Gần như là ánh mắt đầu tiên, Minh Nguyên Đế liền coi trọng Yêu Yêu, sau khi biết được Yêu Yêu là ngươi của Phượng Hành, càng là ngo ngoe rục rịch.

Thế nhân đều cho rằng Minh Nguyên Đế coi trọng quốc sư Bắc Vọng Phượng Hành, lại không biết cái gọi là "coi trọng" của Minh Nguyên Đế chẳng qua là biến tướng của sợ hãi.

Ban thưởng từ đâu tới? Tất nhiên là do năng lực biết trước tương lai của Phượng Hành.

Sợ hãi từ đâu tới? Cũng vẫn là do năng lực biết trước tương lai của Phượng Hành.

Tiêu Dao điện chẳng qua chỉ là một cái nhà giam để có thể giám thị Phượng Hành mà thôi.

Phượng Hành biết, Minh Nguyên Đế sớm muộn cũng sẽ không chấp nhận được sự tồn tại của hắn. Hắn thì không sao cả, chính là có Yêu Yêu hắn lại không thể không để bụng.

Vì thế hắn muốn mượn người hầu hạ, nói Yêu Yêu là phu nhân của hắn -- vào trước là chủ, cũng là một con đường.

Nhưng mà hắn còn chưa nói với Yêu Yêu, nàng lại ra ngoài điện, còn gặp gỡ Hoàng Hậu.

Nếu gặp được chính là Minh Nguyên Đế thì sao?

Minh Nguyên Đế là quân, Phượng Hành là thần.

Còn nữa, phóng mắt khắp hậu cung, có nữ nhân nào sẽ thích một mỹ nữ đẹp hơn mình chứ?

Phượng Hành có kế hoạch phải rời khỏi Bắc Vọng, sự tình lại tựa hồ vẫn tiến triển theo hướng cảnh trong mơ như vậy...

Nhưng mặc dù vận mệnh không thể đối nghịch, như vậy cho dù là dục hỏa đốt người, hắn cũng muốn nghịch tới!

Từ nhỏ Phượng Hành đã được coi trọng vì có thể nhìn thấy tương lai ở trong mộng nhìn, nhưng mà phần coi trọng này lại làm hắn cảm thấy cô độc.

Bạn cùng lứa không được phép chơi đùa cùng hắn, chỉ vì mọi người đều nói hắn tự phụ, là thần chuyển thế, không thể chạm vào, không thể nói chuyện cùng.

Cho dù là người lớn tuổi, thái độ đối với hắn đều là thật sự tất cung tất kính.

Không có ai biết, hắn hâm mộ cuộc sống của bọn họ như thế nào.

Nếu có thể, phần năng lực đặc thù này, hắn tình nguyện không cần.

Vốn tưởng rằng hắn sẽ luôn cô độc suốt quãng đời còn lại, kể cả phải rời khỏi nhân thế cũng không có người vì đau lòng vì hắn -- có lẽ khi đó, những người đem hắn phụng thành thần minh sẽ cho rằng hắn phi thăng thành tiên thôi.

Chính là Yêu Yêu xuất hiện.

Vậy tất cả đều sẽ có điều khác biệt.

Nếu đã có một ánh sáng trong thế giới đen tối của hắn, vậy dù là ai, đều không được cướp đi.

*

Yêu Yêu ngồi ở trong phòng nửa ngày, Phượng Hành cũng không có xuất hiện để dỗ nàng, việc này làm cho đầu óc nàng lập tức vang lên lời nói của Củ Cải cùng mẫu thân.

Củ Cải nói, sau này nam nhân đều sẽ thay lòng đổi dạ.

Mẫu thân nói, nam nhân, không có một ai là người tốt.

Đều muốn nàng rời xa nam nhân. Nhưng cố tình, nàng lại gặp Phượng Hành, mới nhớ tới lời cảnh cáo này.

Hơn nữa... Phượng Hành rõ ràng khác với nam nhân trong lời các nàng; nhưng là... Phượng Hành vừa rồi hung hăng với nàng như vậy còn không có thấy hắn tới dỗ chính mình!

Yêu Yêu cảm thấy chính mình rối rắm muốn điên rồi.

Lăn lộn ở trên giường một hồi lâu, búi tóc đều bị cọ đến hỗn độn không chịu nổi, Yêu Yêu cũng mặc kệ hình tượng, vẫn là nàng cúi đầu trước tương đối đáng tin cậy.

Đúng vậy, nàng muốn đi dỗ Phượng Hành.

Bởi vì tự hỏi nửa ngày, nàng cảm giác tựa hồ là chính mình đã làm sai chuyện Phượng Hành mới tức giận.

Hơn nữa, lời nói của Sắc Mộng kia hôm nay, nàng còn canh cánh trong lòng đó.

Phượng Hành tốt như vậy, ai cũng không được đoạt.

...

"Phượng Hành!"

Tay cầm sách của Phượng Hành rõ ràng cứng lại, lại không quay đầu, trời biết hắn cầm sách ở trong tay nhưng không hề lật xem.

Thấy hắn không để ý tới chính mình, Yêu Yêu ủy khuất, mềm giọng chạy đến ngồi xổm bên đầu gối của hắn, đôi mắt đào hoa ướt dầm dề mà nhìn hắn: "Phượng Hành..."

"Ai..." Phượng Hành thở dài, khép quyển sách lại gác lên án kỉ, rũ mắt nhìn nàng, "Mới vừa rồi không phải còn rất kiên cường sao?"

Yêu Yêu vui mừng vì thái độ hắn nói chuyện với chính mình không khác với quá khứ, được một tấc lại muốn tiến một thước mà ngồi ở trên đùi hắn, câu lấy cổ hắn, thanh âm làm nũng uyển chuyển ngây thơ: "Ta sai rồi, ta không nên ra ngoài điện, chàng đừng giận ta được không..."

Hàng mi dài của Phượng Hành hơi rũ xuống, giấu đi dục sắc, thanh âm khàn khàn lại bán đứng nội tâm hắn: "Nàng không hỏi ta vì sao không cho nàng ra ngoài điện sao?"

"Phượng Hành nói ta đều nghe, chàng khẳng định là vì muốn tốt cho ta!" Nhìn thấy Phượng Hành quả nhiên cười, Yêu Yêu đắc ý mà vặn vẹo mông, lại cọ tới một khối cứng rắn.

"..."Yêu Yêu nuốt nước miếng, "Phượng Hành, chàng nhìn đôi mắt ta đi."

Phượng Hành theo lời nhìn nàng, tầm mắt mới vừa chạm vào hai mắt đỏ đậm của nàng, ánh mắt hắn đột nhiên trở nên sâu thẳm trầm tĩnh.

Yêu Yêu kề sát vào lỗ tai hắn, thở ra nhiệt khí mang theo mùi hương hoa đào, ngứa.

Nàng hỏi: "Phượng Hành, chàng có yêu ta hay không?"