Chương 8

“Nàng cũng mau đưa hắn đi đi, đừng gây thêm rắc rối nữa.”

Ta nhìn nam nhân đã ngủ chung giường với ta hơn một ngàn năm nay, chỉ cảm thấy vô cùng hoang đường. Đến bây giờ, hắn vậy mà vẫn nghĩ là ta đang ghen tuông giận dữ.

“Trường Ninh.” Ta đứng dậy, ánh mắt thương hại nhìn hắn.

“Ta biết chàng sinh ra là tiên thai, khứu giác không nhạy bén như loài rắn, nhưng cũng không đến mức không ngửi được cái gì chứ.”

“Chi bằng chàng lại ngửi kỹ mùi trên người ta và Giang Ly đi?”

Suốt một ngàn tám trăm năm qua, ta chưa bao giờ nhìn thấy sắc mặt khó coi như vậy của Trường Ninh. Sắc mặt hắn trắng bệch, môi run rẩy, cả người như lung lay sắp ngã.

“Nàng! Nàng với hắn…”

Trong lòng ta cảm thấy vui sướиɠ, nụ cười trên môi ta càng sâu hơn.

“Đúng vậy, không phải chàng nói mùi vị của hồ ly rất tuyệt sao? Sau khi thử qua, ta cảm thấy chàng nói rất đúng nha.”

“Ta hiện tại thật sự không thể rời xa hắn. Chúng ta hòa ly đi.”

Ta đã nghĩ đến chuyện Trường Ninh sẽ không dễ dàng đồng ý. Suy cho cùng một người da thô thịt dày có thể kề vai sát cánh với hắn, còn là người có thể luyện đan bồi bổ linh lực cho hắn, khắp cả tiên giới đảm bảo hắn sẽ không tìm được một người thứ hai.

Nhưng ta lại không nghĩ đến phản ứng của hắn lại lớn như vậy. Hắn giống như một con sư tử đang phát tiết, đập nát mọi thứ trong nội điện.

“Không được, ta không đồng ý!”

“Chúng ta được dây tơ hồng của Nguyệt Lão trói buộc, chỉ cần ta không gật đầu đồng ý, thì nàng cũng không có cách nào quên được ta.”

“Vậy sao?” Ánh mắt của ta nhìn về phía con hồ ly đang hôn mê bất tỉnh, ánh mắt lạnh lùng, “Cho dù vứt bỏ mạng của cô ta cũng không thấy tiếc sao?”

Trường Ninh nhìn Hồng Phù rồi lại nhìn ta, đột nhiên mở to mắt. “Nàng đoán được?”

Ta mỉm cười kề sát tai hắn, nhỏ giọng nói: “Một con hồ ly như nàng ta cũng xứng để dùng đan được của ta ư?”

Nhìn sắc mặt tái nhợt của hắn, ta cảm thấy rất buồn cười. Bọn họ thật sự cho rằng một thượng tiên sống hơn năm ngàn năm như ta lại bị bọn họ tuỳ ý nắm thóp được sao.

Trường Ninh nhất thời ngơ ngác, ánh mắt khó tin nhìn ta, “Ngưng Sương, nàng đã biến thành như vậy từ khi nào? Là vì hắn sao?”

Hắn tức giận chỉ vào Giang Ly, “Một con hồ ly còn chưa mọc hết lông kia có gì tốt chứ?”

Giang Ly đứng dậy, sắc mặt hắn càng lạnh lùng hơn so với Ngưng Sương.

“Hồ tộc bọn ta cả đời chỉ trung thành với bạn đời của mình, từ đầu đến cuối tuyệt đối không thay lòng đổi dạ.”

“Còn ngươi thì sao? Ngưng Sương thượng tiên vào sinh ra tử với ngươi, kết quả ngươi lại tìm một con hồ ly để ghét bỏ người, thê tử của ngươi không cần ngươi nữa, ngươi chỉ có thể nổi điên làm loạn ở đây mà thôi.”

Lời nói này quá khốc liệt rồi. Trường Ninh tức giận suýt chút nữa thì hộc máu. L*иg ngực hắn phập phồng, sắc mặt điên cuồng, “Ta tuyệt không hoà ly, đừng mong ta sẽ thành toàn cho đôi cẩu nam nữ các ngươi!”