Chương 6

Thanh niên liếc nhìn viên đan dược thấp giai trong lòng bàn tay trắng nõn.

Bản thân đan dược tồn tại một số đan độc, dược hiệu thấp giai kém, đan độc cũng nặng hơn, không có bất cứ ích lợi nào với vết thương của hắn.

Cho nên hắn quay đầu đi, trầm mặc bày tỏ từ chối.

Hồng Liễu không biết suy nghĩ trong lòng hắn, cũng không hiểu nội tình của hắn, chỉ tưởng hắn đề phòng, tốt bụng giải thích: “Đây là đan dược trị thương, không có độc, ta sẽ không hại ngươi, ngươi đừng sợ ta.”

Nàng đè đan dược lên môi hắn, bàn tay không thể tránh khỏi chạm vào cánh môi của hắn, môi hắn lạnh, rất mềm, cảm giác tiếp xúc giống hệt như nàng nghĩ lúc đầu.

Tay Hồng Liễu như giật điện, tê dại một cái, vội vàng nhét đan dược vào trong miệng hắn.

Thanh niên nhíu chặt mày, bị ép nuốt xuống, hình như lúc này mới thật sự ý thức được hoàn cảnh của mình.

Lúc này hắn mất hết linh lực, tuy có cách giữ mạng trong lúc tuyệt cảnh, lúc khác lại hình như chỉ có thể mặc cho hồ ly tinh này muốn làm gì thì làm.

Còn nữa.

Trong hơi thở toàn là u hương trên người nữ tử, mang theo chút ngọt, hắn nhanh chóng phát hiện váy nữ tử đang đắp trên người mình.

Hắn đang đắp váy của nàng, không chỉ như vậy, hắn còn gối lên gối nàng, chân của nữ tử mềm mại ấm áp, dựa vào như vậy rất thoải mái, nhưng hắn chỉ muốn tránh khỏi.

Nhưng thân mang trọng thương, hắn vốn không dậy nổi.



Dày vò như vậy, còn mất khống chế ngã vào lòng nàng.



Trong lòng nàng cũng ấm áp, rất mềm mại, y phục mỏng màu tím nhạt cách gần gần như không ngăn cách gì, bên trong là gì hắn cảm nhận rõ mồn một.

Càng hỏng bét hơn là phản ứng vô thức của Hồng Liễu.

Hắn nhảy vào lòng nàng, nàng không tránh, còn thỏa đáng ôm hắn vào lòng.

Kín kẽ dính chặt, không trống một tấc.

“Ngươi không sao chứ?” Ngữ khí của nàng căng thẳng, mang theo hương thơm: “Đừng cử động lung tung, vết thương của ngươi mới vừa ngừng chảy máu.”

Thanh niên nhắm mắt, xương mi của hắn rất đẹp, vân đình như núi xa, lúc nhắm mắt, gương mặt đẹp đẽ giống như một bức tranh sơn thủy chấm phá tinh xảo.

Hắn chú ý tới quả thực mình không còn chảy máu nữa, ngoại thương có xu thế lành lại, linh lực của hắn mất tạm thời, không thể phán đoán chuẩn xác tu vi của hồ yêu này, nhưng khi mới gặp, hình như nhìn thấy nàng có bảy cái đuôi.

Cửu vĩ hồ ly, quả thực có chút bản lĩnh.

Eo bỗng nhiên bị sờ một cái, hắn nhìn sang Hồng Liễu, Hồng Liễu đỏ mặt, tai hồ và đuôi hồ lại bắt đầu mất khống chế mà ló ra.



Lần này thật sự không thể trách nàng, nàng đã cố gắng khống chế, nhưng hắn thực sự quá gần nàng, y phục mỏng nhẹ vốn không ngăn được hơi thở của hắn, khí tức thuộc về nam tử ập vào ngực, nàng mẫn cảm cả người mềm nhũn giống như ngực.

Sẽ mất khống chế lộ ra hình thái bán yêu, thực sự là không thể làm gì khác.

Hắn đã chiếm tiện nghi của nàng tới vậy, nàng đòi lại một ít cũng không quá đáng chứ?

Hồng Liễu thực sự không khống chế được mình, sờ cái eo rắn chắc của hắn.

Hắn nhìn sang, mặt nàng đã đỏ bừng, khách sáo khen: “Eo của ngươi thon thật.”

Hắn không biết nên trả lời nàng cái gì.

Lẽ nào còn phải cảm ơn đã khen?

Đập vào mắt toàn là đường nét yểu điệu dưới y phục tím của nànng, trong hô hấp toàn là mùi hương cơ thể của nàng, cơ thể dán vào nhau toàn là nhiệt độ của nàng, tay không tự giác bấm lại, muốn xử lý hồ ly tinh dám cả gan mạo phạm mình, lại hậu tri hậu giác lúc này mình tạm mất linh lực.

Thanh niên khẽ động bờ mi dài, một cảm giác không vui bị yêu tộc vấy bẩn bao phủ lấy hắn, hắn che đậy vẻ băng lãnh nơi đáy mắt, đang kiềm nén, Hồng Liễu lại tới gần hơn.

Nàng gần như là ghé bên tai hắn nói nhỏ: “Chuyện đã tới nước này, ta cũng không giấu ngươi, như ngươi thấy đó, ta là con hồ yêu, nhưng ta khác với những yêu tộc khác, ta không ăn người, cũng không lấy người để tu luyện, càng sẽ không hại ngươi, ta còn cứu ngươi, cho nên ngươi đừng sợ ta, chúng ta làm quen một chút được không?”

“Ta tên Hồng Liễu, ngươi có thể gọi ta là Liễu Liễu, còn ngươi, ngươi tên gì?”

“…” Nói ra dọa chết ngươi.