Hắn đợi trong chốc lát, cảm thấy cũng tương đối rồi nên chủ động đi ra ngoài.
Tiếng xi tiểu của Hồng Liễu bị ngắt ngang, Từ Âm đi rồi nhưng quay lại, ánh mắt nhìn nàng rất khó tả.
Không hiểu sao lưng nàng thành hơi lạnh, lắc đầu nói: "Nhanh vậy đã xong?"
Từ Âm gật đầu một cái, đi thẳng về phía trước, không cho nàng cơ hội hỏi thêm quá nhiều.
Hắn đã làm đúng, Hồng Liễu suýt chút nữa là hỏi câu hỏi "Vậy sao ta không nghe thấy cái gì hết vậy?" này rồi.
Hồng Liễu đuổi theo hắn, hộ tống hắn đến nơi trú quân an toàn, sau khi dặn dò hắn nhanh nhanh uống cháo thì không có xen vào nữa, chỉ một lòng săn sóc Cẩu yêu.
Chó đen nhỏ tiếp xúc được đến ngực của nàng thì bắt đầu rên ư ử, Hồng Liễu vừa chữa thương cho hắn vừa an ủi, trông dáng vẻ càng thêm thương tiếc hơn lúc đối xử với Từ Âm.
Từ Âm nhìn cháo trên bàn một cái, nhiệt độ vừa đủ, mùi thơm nhàn nhạt bay lan tỏa.
Nàng còn nhớ hắn ăn chay, không có để thịt, chỉ để rau, phía trên có rắc hành lá cắt nhỏ màu xanh lá, nhìn là biết chắc chắn hương vị không tệ.
Hồng Liễu không có chú ý bên này. Một người không cần thức ăn phàm trần như hắn có thể thừa cơ đổ bỏ, nhưng hắn không có làm như vậy.
Tới gần Ma Giới, khí hậu đã trở nên nóng rực lên theo, cần cổ hắn đã hơi mướt chút mồ hôi, một trận gió thổi bay sợi tóc xõa bên trán hắn, mang đến sự mát mẻ nhẹ nhàng thoảng qua, hắn nghiêng đầu nhắm mắt, bưng chén lên, dùng muỗng chậm rãi ăn.
Cháo vào miệng, vị không mặn không nhạt, “ngon” như đã dự đoán trước đó.
Điều khiến chính hắn cũng có chút ngoài ý muốn là, hắn vậy mà trong lúc không hay không biết đã ăn từng muỗng từng muỗng hết sạch.
Lúc hắn ăn xong Hồng Liễu vẫn đang săn sóc Cẩu yêu, cho dù lần này hắn cho tài nấu nướng của nàng một sự tự hào rất lớn, nàng cũng không buồn để ý.
Từ Âm nhẹ nhàng đặt chén xuống, rõ ràng động tác rất nhẹ nhưng âm thanh phát ra không được xem là nhỏ.
Lần này cuối cùng Hồng Liễu đã chia cho hắn chút chú ý, nàng thoát khỏi sự bận rộn quay đầu sang, thấy hắn đã ăn hết cũng không có biểu cảm đặc biệt gì, chỉ nói một câu "trong nồi còn " sau đó lập tức tiếp tục chăm sóc Cẩu yêu.
Từ Âm không có múc thêm, hắn có thể ăn nhiều vậy đã là vô cùng hiếm có, sẽ không ăn thêm.
Vẻ mặt hắn thản nhiên nhìn chằm chằm Hồng Liễu, nhưng nàng không hề đáp lại chút nào, thế là hắn lại chầm chậm dời ánh mắt vào trên người Cẩu yêu.
Dù là ý thức vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo, yêu tộc khi đã hóa thành nguyên hình vẫn rất nhạy cảm với cảm giác nguy hiểm.
Chó đen nhỏ đột nhiên run rẩy, Hồng Liễu còn tưởng rằng mình làm đau hắn chỗ nào, bế hắn lên xoay một vòng, dịu dàng thì thầm trấn an: "Đừng sợ đừng sợ, đại vương của ngươi là ta ở đây này, sẽ không còn ai tổn thương ngươi nữa."
Từ Âm chợt đứng lên quay người đi ra sau một cái cây.
Quá ồn.
Thực sự không muốn tiếp tục đợi nữa.
Cứ thế đã qua một buổi sáng.
Hai yêu một tiên đều đang chữa thương.
Hồng Liễu vừa chăm sóc bản thân, vừa phải chăm sóc hai người khác. Khi màn đêm buông xuống, ánh trăng được treo lên, nàng nằm đơ người trên mặt đất lẩm bẩm nói: "Một chăm hai, ta đúng là quá khổ."
Từ Âm nhắm mắt ngồi xuống, giống như không nghe thấy cái gì, không thể hiện bất kỳ phản ứng nào.
Lưng hắn thẳng tắp như tùng, tóc dài màu đen mực rối tung xõa xuống, được một cây trâm gỗ hoa mai mộc mạc quấn lên, trong trẻo, cô liêu và tuấn tú như Nguyệt Thần giáng thế.
Hồng Liễu cố hết sức đứng lên, nhìn hắn chằm chằm một hồi, đưa tay ra quơ quơ ở trước mắt hắn: "Từ Âm, có thể nghe thấy không?"
Thanh niên dưới ánh trăng chậm rãi mở mắt ra, vẻ mặt bình tĩnh nhìn nàng.