Tiếng vang đã hấp dẫn ánh mắt Hồng Liễu, hắn nghiêng người, Hồng Liễu lập tức nhìn thấy có một cái bóng quen thuộc đang ẩn nấp một góc.
Một con chó đen nhỏ bị thương.
Đã hóa về nguyên hình rồi, có thể thấy bị thương nặng cỡ nào.
Hồng Liễu lập tức chạy tới, lúc lướt qua người Từ Âm nửa ánh mắt cũng không cho hắn.
Sự xem nhẹ của nàng đáng lẽ là điều hắn muốn nhất, chỉ là…
Từ Âm hơi nhíu mày, chuyển mắt nhìn về phía con chó đen nhỏ nàng đang ôm kia, cho dù hiện tại đối phương là hình chó nhưng hắn đã từng hóa thành hình người, trong lòng hắn con chó đang hôn mê này chính là một người nam.
Hồng Liễu ôm chó đen nhỏ hôn mê bất tỉnh, đúng là áp sát thân mật khăng khít.
"Đều tại ta lơ là, hại ngươi bị thương ra nông nỗi này, thật lòng xin lỗi."
Đôi mắt của nàng đã hơi đỏ, nàng nói xin lỗi, nhẹ vỗ về đầu chó, chó con kêu ư ử nhỏ khẽ, rúc vào trong lòng nàng.
Lần này Hồng Liễu càng đau lòng hơn, hình người có khả năng sẽ không có cảm xúc này, nhưng mà đã biến thành chó con thì thật sự không thể không thương yêu.
Lúc nàng đang muốn ôm càng chặt hơn chút thì đột nhiên có một đôi tay đưa ra, bế chó đen nhỏ đi.
Hồng Liễu ngẩn người, nhìn thấy Từ Âm xách gáy Cẩu Yêu, dùng khẩu hình môi nói một chữ: Đi.
Quả thật cần phải đi rồi, không thể lề mề nữa. Núi này là ngọn núi nàng lựa đi lựa lại, nàng rất thích, muốn làm nhà vào buổi loạn thế, nhưng bây giờ không thể không đi.
Không sao, nàng nhìn thoáng qua cái cuối cùng, nói với mình “sớm muộn gì cũng sẽ trở lại.”
Đợi nàng giải độc xong, khôi phục thực lực, làm rõ ràng trên người nguyên thân đã xảy ra chuyện gì thì sẽ trở về xưng vương xưng bá!
Hồng Liễu cắn nhẹ môi, dẫn Từ Âm và Cẩu Yêu rời đi. Nàng nghĩ, chí ít thời điểm ra đi khác với lúc đến, nàng không còn lẻ loi một mình nữa.
Dường như từ sớm nàng đã có mục tiêu muốn đến, nàng chỉ cắm đầu bay theo một hướng. Bay liên tục không nghỉ, mãi đến chạng vạng tối linh lực đã thực sự khô kiệt mới dừng lại tìm một chỗ không có bóng người nghỉ ngơi.
"Nhanh qua đây, chúng ta ở chỗ này dưỡng sức mấy ngày, nơi này hẳn là an toàn."
Từ Âm đã biết nàng muốn đi nơi nào rồi.
Lúc ở trên trời hắn đã nhìn thấy ánh sáng kết giới của Ma Giới.
Nàng muốn đến Ma Giới.
Đã tới mức này, không tìm một nơi an toàn chữa thương tĩnh dưỡng, sao còn muốn đi Ma Giới?
Cảm giác tồn tại đến từ ánh mắt của hắn quá mạnh, Hồng Liễu sau khi sắp xếp cẩn thận cho chó đen nhỏ thì ngồi gọn gàng ở trước mặt hắn, thản nhiên đối mặt sự chất vấn trong mắt của hắn.
"Chuyện ngày hôm qua là ngoài ý muốn, ta không có phòng bị mới như thế." Nàng nghiêng người xích lại gần một chút, nói: "Ngươi hãy tin ta thêm một lần, ta đánh nhau siêu lợi hại! Chúng ta ở đây dưỡng sức mấy hôm, đợi ta tốt hơn rồi sẽ xuất phát đi biển Xích Diễm, nơi đó hiện tại ngay cả ma tộc cũng không có, càng không có yêu tộc, an toàn hơn nơi này."
Quả thật có khả năng không yêu không ma, nhưng bản thân biển Xích Diễm đã là một nhân tố nguy hiểm, chắc hẳn nàng chưa từng thấy mới không sợ như thế.
Từ Âm nghĩ rất đúng, Hồng Liễu chính là người không biết không sợ, huống hồ vốn dĩ trong chuyến hành trình nàng đã có mục đích, không phải là nhất định phải hái hoa mới được, bây giờ cộng thêm tránh mặt thì càng phải đi nơi đó.
Đối với người khác biển Xích Diễm là nguy hiểm, đối với nàng lại là chỉ cần không tìm đường chết đi va chạm với ma thú ở đáy biển thì an toàn hơn ở bên ngoài.