Chương 34:

Đây là một lần nhập định trôi chảy nhất của Hồng Liễu từ lúc xuyên qua đến nay.

Lúc mở mắt trời đã sáng choang, vết thương trên người đã tốt lên rất nhiều.

Vốn dĩ năng lực tự chữa lành của Yêu Tộc đã nhanh sẵn, không cần bị thương gân cốt là phải dưỡng một trăm ngày giống phàm nhân, lại thêm Thổ Nạp[1] một đêm linh khí sẽ tràn đầy. Sự nhếch nhác bị quét sạch, nàng cảm thấy mình đã sống lại.

[1]Thổ nạp ý chỉ quá trình hô hấp, “thổ”(nhả ra/ thở ra) những thứ không sạch, “nạp” (nạp vào) luồng không khí sạch sẽ. Thổ nạp ở đây chỉ quá trình tu luyện, hấp thụ linh khí.

Trước khi đứng dậy nàng đã chú ý tới động tác kết ấn mình đang kết, rất có cảm giác của bậc tu giả. Nhìn đẹp hơn những ấn nàng kết bừa trước đó nhiều, cho nên đây là kết ấn mà nàng đổi theo bản năng sau khi vào trạng thái nhập định?

Dựa theo hiệu quả của lần điều tức này, khả năng này là đúng.

Nàng nhanh chóng nhớ kỹ kết ấn, thử đi thử lại mấy lần bảo đảm thuần thục mới bắt đầu chú ý những cái khác.

Đây là hang động nàng giấu Từ Âm trước đó, kết giới nàng để lại vẫn còn. Bên trên hào quang màu đỏ nhàn nhạt bức xạ một tầng nắng, rất đẹp, nhưng trong hang động chỉ có một mình nàng.

Nàng vội vàng đứng dậy đi ra ngoài, tìm một vòng lân cận cửa hang, không tìm được bóng dáng của Từ Âm đâu.

Hắn đi rồi sao?

Nàng bị thương, không quan tâm hắn, cho nên hắn rời đi rồi? Hay là vị tu sĩ kia tìm đến, hắn đã đi cùng đối phương rồi?

Khả năng cuối cùng có khả năng nhất.

Thế này cũng không có gì không tốt. Nếu thật sự là vậy, hắn không có nói chỗ mình ẩn thân cho tu sĩ kia đã là báo đáp ân tình của nàng rồi.

Chỉ là nàng cảm thấy trong lòng hụt hẫng. Nàng lẻ loi một mình đứng tại chỗ, cúi mặt và bả vai.

Nàng tìm một cái cây gần đó dựa vào và ngồi xuống, hai tay ôm đầu gối vùi mặt vào hõm gối, không bao lâu sau lại ngẩng đầu lên.

Có vật gì cứ liên tục rơi xuống người nàng, ngay từ đầu nàng tưởng rằng lá cây, nhưng sau đó nàng nhớ tới cái cây nàng chọn đã sắp chết héo rồi, lá cây ở đâu ra?

Nàng cảnh giác ngẩng đầu tìm hiểu hư thực, thì nhìn thấy một thanh niên áo trắng đang nghiêng người dựa vào cây. Tay cầm một nhánh cây ngắn, đang dùng cục đá phẳng mài giũa khiến cành cây vuông vức một chút.

Những mảnh gỗ vụn và cành cây rớt xuống, đều rơi vào trên người nàng.

Hồng Liễu lắc người, cực kỳ giống một bé hồ ly đang vũ lông. Nàng đúng là cũng là một con hồ ly. Dáng vẻ xinh xắn đáng yêu, mắt hồ ly cười cong cong như thể một nguồn suối tràn đầy hơi thở mùa xuân, lúng liếng động lòng người.

"Từ Âm!" Nàng vui vẻ khoa tay múa chân: "Ngươi ở trên đó làm cái gì? Ta còn tưởng rằng ngươi đã đi rồi!"

Vui thế này cơ mà, trông như không tức giận.

Từ Âm không nói gì, tiếp tục dùng đá phẳng mài nhánh cây trong tay.

Đây chính là gỗ đào rất phổ thông, vỏ cây bị mài rơi xuống, sau khi thân gỗ bóng loáng thì đã tương đối ra gì và này nọ.

Hắn cầm ở trong tay đặt đối diện với ánh nắng quan sát một lát, sau đó nhảy xuống từ trên cây.

Hắn chỉ là không có linh lực, nhưng võ nghệ vẫn còn, động tác nhảy vừa nhẹ nhàng vừa êm ái.

Sau chốc lát hắn đã đưa nhánh đào đã mài xong cho Hồng Liễu, Hồng Liễu vô thức nhận, nhưng vẻ mặt nàng sững sờ, ngơ ngác không biết dùng làm gì.

Từ Âm không thể nói chuyện, cũng lười viết chữ, bèn đi tới trước mặt nàng. Cầm lấy nhánh đào trong tay nàng sau đó xoay một vòng, cúi đầu, dùng tay kia vén mái tóc bạch kim của nàng, sau đó dùng nhánh đào búi kiểu búi tròn của đạo sĩ.

Hắn chỉ biết mỗi kiểu này.

Làm xong búi tóc hắn liền lui lại mấy bước để giữ một khoảng cách với nàng, nhưng cuối cùng vẫn không tránh thoát được tập kích đột ngột của Hồng Liễu.

Hóa ra đây là cây trâm.

Hắn đã búi tóc cho nàng! Còn tự tay làm cho nàng một cây trâm!

Không có dao khắc, chỉ có thể dùng một cục đá phẳng để mài giũa, hắn đã cố hết sức.

Sau khi được sang tay hắn, dù chỉ là nhánh cây đào phổ thông, nàng vẫn cảm thấy như nhặt được chí bảo.