Rốt cuộc thì ánh mắt của hắn cũng rõ ràng hơn một chút, đem mấy sợi tóc lộn xộn của nàng, ngũ quan xinh xắn của nàng thu hết vào trong đáy mắt.
Môi của nàng vì cắn mà hồng, tựa như quả đỏ chín mọng, da thịt trắng nõn như lụa lộ ra dưới y phục mỏng manh, dính sát vào hắn, nhiệt độ nóng bỏng truyền đến, Từ Âm nhíu mày muốn nói cái gì, nhưng hành vi của Hồng Liễu đã hoàn toàn vượt ra ngoài dự đoán của hắn.
Nàng nhìn hắn chằm chằm, ánh mắt theo thứ tự xẹt qua cằm hắn, cánh môi, chóp mũi, cuối cùng dừng lại ở đôi mắt mang đến cho người ta áp lực vô tận kia.
Hắn nhìn lãnh đạm, tự gò bó mà lại trấn tĩnh.
Rõ ràng trong đáy mắt của hai bên không hề có chút gì gọi là động tình, nhưng bầu không khí lại trở nên ái muội nóng bỏng vô cớ.
Hơi thở Hồng Liễu dừng một chút, mi mắt run rẩy, đôi môi khẽ mím, đột nhiên liền hôn lên.
Không phải là nụ hôn chỉ chạm nhẹ một chút rồi buông ra mà nàng ngậm lấy cánh môi hắn, hôn đến mức phát ra âm thanh.
Lần trước nàng hôn hắn chẳng qua chỉ là hai má, sau khi hôn xong còn thẹn thùng không thôi mà bỏ chạy nên cuối cùng Từ Âm có thể thuyết phục chính mình mà bỏ qua nàng.
Nhưng lần này lại khác.
Nàng hôn một lần còn chưa đủ, rất nhanh lại hôn trở lại. Từ Âm kinh ngạc thất thần, nhất thời không phản kháng, nàng liền ngồi khóa trên đùi hắn, nắm chặt vạt áo hắn, nụ hôn nóng bỏng mà mãnh liệt, phi thường đầu nhập.
Từ Âm mở to hai mắt, đây là nụ hôn đầu tiên trong đời, trong mắt hắn cái gì mà mưu hoa kế sách đều không tồn tại nữa, cái gì mà cao quý lãnh đạm cũng biến mất, chỉ để lại khϊếp sợ đến vô tận.
Hồng Liễu dùng sức hôn hắn, lại dùng sức cạy ra cánh môi hắn đi tìm lưỡi hắn. Nàng có chút sợ hắn cắn nàng, cho nên dùng một tay chế trụ mệnh môn hắn, đôi mắt khép hờ liếc hắn một cái, ý tứ rất rõ ràng.
Ngươi dám cắn sẽ lấy mạng của ngươi.
Lúc này mới giống hồ ly tinh, mới có điểm bộ dáng của Yêu tộc.
Đây mới là yêu nghiệt mà Từ Âm quen thuộc, không thể không gϊếŧ, yêu nghiệt cho dù có gϊếŧ cỡ nào vẫn còn vô cùng.
Hắn đột nhiên dâng lên một nỗi tức giận, nếu như nàng như thế này từ sớm thì ngược lại không cần phải cố sức cùng hắn xoay vần cho đến hôm nay, lại phí tâm biểu diễn như vậy trước mặt hắn.
Kỹ thuật diễn của nàng cũng thật sự tốt, ngay cả hắn cũng có mấy khoảnh khắc tin rằng nàng thật sự ngu xuẩn cùng với bản tính không xấu, hoàn toàn không giống mấy Yêu tộc khác.
“Ưm…”
Dây thanh quản của Từ Âm chấn động, không thể nói chuyện được, chỉ có thể từ cổ họng phát ra âm thanh khàn khàn ái muội.
Hắn bị Hồng Liễu ép đến nằm trên thảm, bảy cái đuôi hồ ly bao trùm kín hai người đang ôm hôn nhau. Hơi thở của nàng lấp đầy mỗi nơi trên người hắn, sợi tóc trắng và đen dây dưa cùng một chỗ. Kỳ thật nàng cũng không có kỹ xảo gì, nhưng điều kiện của bản thân đã ưu việt đến trình độ nhất định, đã không còn cần đến bất cứ kỹ xảo gì nữa rồi.
Mỗi một chỗ trên cơ thể nàng đều rất mềm, Từ Âm dùng hết sức lực nâng tay lên, muốn kéo nàng ra, nhưng chỉ chạm được đến cái tai hồ ly đầy lông xù xì.
Hắn cau mày nhìn lại, cái tai hồ ly mềm mại trắng như tuyết đang cựa quậy trong tay hắn, hắn lập tức buông tay, cố tránh đi thật xa, nhưng hành động này lại giống như thỏa hiệp, khiến cho Hồng Liễu được một tấc lại muốn tiến thêm một thước, định trực tiếp làm xong chuyện luôn.
Đã thành như vậy rồi, cho dù nàng phải tốn bất cứ giá nào, hoặc căn bản là nàng không ngại chứng thực mình chính là yêu ma quỷ quái thấp kém.
Nhưng rốt cuộc nàng vẫn không thành công.
Kim quang chói mắt đột nhiên sáng lên, toàn thân Hồng Liễu tê rần, bị kim quang đẩy ra thật xa, ném văng đập vào tường thật mạnh, phun thẳng một búng máu ra ngoài.
Từ Âm bỗng chốc ngồi dậy, một lần nữa thu hồi lại ngọc bội tùy thân cất vào trong tay áo, hơi thở lạnh như băng sửa sang lại xiêm y.
Hồng Liễu ngồi dậy lau vết máu trên khóe miệng, hơi ngơ ngác không biết đã xảy ra chuyện gì.
Chẳng lẽ người lùng bắt nàng tới đây?
Từ lúc ngộ ra được có khả năng nguyên chủ đã trộm pháp bảo Hồ tộc, nàng liền bắt đầu lo lắng mình sẽ bị bắt, giờ phút này đột nhiên lại xảy ra chuyện bất thình lình như vậy, lại thấy Từ Âm vẫn không có linh lực, một bộ dáng chịu khổ giống như nàng, bởi vậy nàng không thể nghi ngờ là do hắn gây ra được.
Đúng lúc này Cẩu Yêu ở bên ngoài kêu thảm một tiếng, Hồng Liễu lập tức vọt tới bên cửa sổ nhìn ra bên ngoài, thật sự thấy được một đám người đông nghìn nghịt kéo tới.
Không xong.
Thật đúng là cái tốt không linh cái xấu linh, Cẩu Yêu ngăn cản đám người kia vào động phủ, đã bị đánh bay rồi.