Chương 27:

Đừng tưởng rằng nàng dễ từ bỏ như vậy, dùng sức mạnh ép buộc là hạ sách, rõ ràng là việc chỉ cần hai bên tình nguyện sẽ không thống khổ, thậm chí còn sung sướиɠ nữa, cần gì phải ồn ào như vậy?

Nàng nghĩ đi nghĩ lại, Từ Âm khó đối phó như vậy nói rõ rằng trong quá khứ hắn đã từng trải qua quá nhiều chuyện như thế này, chỉ sợ người nhiệt tình tha thiết giống như nàng người trước vừa đi người sau tiếp nối, mãi chưa bao giờ ngừng lại.

Muốn cho thái độ hắn mềm mại hơn, động tâm nhận lời, phải dùng một vài thủ đoạn.

Tuy rằng Xích Diễm Hải nguy hiểm, nhưng nàng nghe ngóng, Ma Tôn bị trọng thương, để đề phòng ngoại giới thừa thắng xông lên nên toàn bộ ma tướng đều tụ tập đến phụ cận Ma Cung. Tất cả đại ma có danh hiệu xếp đầu Ma Giới đều bị trưng dụng, vậy nên đây chính là thời điểm mà Xích Diễm Hải ít người nhất.

Lão đại Yêu tộc Ma tộc vừa mới hợp tác với nhau đấu một trận với Đạo Tổ, coi như là đồng minh, nàng thân là Yêu tộc tiến vào Ma Giới cũng sẽ không sinh ra quá nhiều phiền toái.

Mà Yêu tộc bên người mang theo nô ɭệ hoặc lô đỉnh là phàm nhân cũng không phải là ít, cũng không quá hiếm lạ.

Chỉ cần không phải Tiên tộc cùng tu sĩ, cũng sẽ không thu hút bất cứ chú ý nào.

Nàng liền mang theo Từ Âm đi một chuyến tới Xích Diễm Hải, có thể lấy được Ngân U hoa là tốt nhất, nếu không lấy được cũng không có hại gì, nàng chỉ muốn dùng kế sách lấy ơn báo oán này khiến cho hắn thay đổi chủ ý trong suốt hành trình mà thôi.

Nếu thật sự không được nữa thì thôi, tuy rằng nàng không hài lòng lắm, không muốn chấp nhận, nhưng nếu thật sự đến một bước kia, nàng hoàn toàn có thể tìm một tiểu soái ca ở Ma Giới nguyện ý, tạm chấp nhận một chút.

So với những thứ khác thì mạng sống quan trọng hơn nhiều.

Về phần dùng sức mạnh ép buộc Từ Âm…rất khó giải thích, tuy rằng nàng cũng đã từng có ý định đó, nhưng mỗi lần nghĩ đến chuyện này, đều sẽ không tự giác nổi da gà, cảm thấy rất nguy hiểm.

Trên miệng nàng thì nói hay lắm, nhưng nếu thật sự phải xuống tay thì không hiểu sao lại thấy mâu thuẫn.

Hồng Liễu chậm rãi liếc mắt nhìn hắn.

Hắn đứng ở một bên, đã không còn xem nội dung trên giấy nữa, ánh mắt dừng ở trên người nàng, nhẹ nhàng, không có chút sức nặng nào.

Nàng có chút chột dạ, cứ cảm thấy kế hoạch của mình bị xem thấu.

Hồng Liễu, bình tĩnh một chút, hắn chỉ là một phàm nhân thôi mà, cho dù tâm nhãn có nhiều mấy cũng không thần thông quảng đại như vậy được, chẳng lẽ hắn lại có thuật đọc tâm?

“Để ta nghỉ ngơi chỉnh đốn mấy ngày đã rồi chúng ta liền xuất phát.” Nàng bày ra tư thế đã chịu đủ rồi: “Ngân U hoa phải được dùng ngay sau khi hái xuống mới có hiệu quả, chờ sau khi hái xuống được cho ngươi rồi, chúng ta liền ai đi đường nấy, ta cứ coi như mình đã cứu một con chó là được.”

“A đại vương? Chuyện gì?” Ở bên ngoài động phủ có tiếng vọng vào.

“…” ĐƯợc rồi, quả thật nàng có một con chó.

“Tóm lại chính là như vậy.” Hồng Liễu đứng lên, tỏ vẻ mất hứng nói: “Ngươi đã chán ghét ta như vậy, chúng ta cũng nhanh chóng tách ra, ta cũng không phải cứ nhất định phải là ngươi mới được. Ta là ân nhân cứu mạng của ngươi chứ không phải hạ nhân cầu xin ngươi ân sủng.”

Nàng càng nói, trong lòng càng dâng lên cảm giác phiền muộn, nhấc chân muốn đi, cánh tay lại bị người bắt lấy.

Nàng ngẩn ra, kinh ngạc quay đầu lại, Từ Âm buông tay ra, không đi viết chữ, chỉ thong thả nói bốn chữ với nàng:

Hồng Liễu cẩn thận nhìn khẩu hình hắn để phỏng đoán.

Là…

[Không phải chán ghét]

Quả thật cũng không phải chán ghét.

Theo như lời nàng nói, quả thật nàng cũng coi như là ân nhân của hắn.

Đã mấy ngày từ lúc đó tới đây, cho dù nàng có mạo phạm vài lần nhưng hắn cũng không sinh ra sát tâm hay là sinh lòng chán ghét nàng.

Không chán ghét.

Nhưng cũng chỉ có thể đến đây.

Cho nên:

[Tách ra là tốt]

“…”

Hồng Liễu còn chưa vui được bao nhiêu liền đọc được tiếp bốn chữ này, lập tức nín thở, dùng sức đẩy hắn rồi chạy đi.

Từ Âm bị nàng đẩy làm cho lảo đảo, không quá hiểu được rõ ràng hắn đã thuận theo yêu cầu của nàng rồi, tại sao lại làm nàng tức giận chạy đi như thế.

Đến tận nửa đêm nàng mới trở về, hai mắt đỏ hoe, thoạt nhìn có vẻ đáng thương.

Những ngón tay trong ống tay áo của Từ Âm giật giật, hắn bất giác mím chặt môi…