Chương 16

Xuyên qua lần này, Hồng Liễu xem như hiểu được cái gì gọi là mị nhãn ném cho người mù xem.

Có thể bởi vì bản thân chính là mỹ nhân khiến cho nhật nguyệt đều ảm đạm thất sắc, cho nên khi đối mặt với Hồng Liễu ý tứ rõ ràng là đang lấy lòng, phản ứng của Từ Âm có thể nói là lạnh lùng.

Hắn cũng không chớp mắt một cái, không chút để ý bước ra khỏi tiệm y phục với nàng.

Hồng Liễu vẫn chưa nản lòng, đứng tại chỗ sâu sắc kiểm điểm những sai sót khi mình lần đầu quyến rũ hắn, cố gắng để lần sau sẽ làm tốt hơn.

Nàng nhanh chóng đóng gói cho hắn mấy bộ y phục may sẵn, mua cho mình hai cái váy, suy nghĩ một chút, còn lấy cho Cẩu yêu hai bộ nữa.

Mấy ngày nay vừa lấy đan dược của người ta lại chiếm cả động phủ của người ta, làm thế nào cũng phải an ủi một chút. Bộ y phục da thú rách nát đen thui trên người hắn nàng cũng thật sự nhìn không nổi nữa.

Vội vội vàng vàng chạy ra khỏi tiệm y phục, nhìn thấy Từ Âm vẫn còn êm đẹp đứng chờ ở cửa, Hồng Liễu không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

Vừa rồi nàng có một ý nghĩ, có thể hắn đã đi rồi, sẽ không đợi nàng đâu.

Không biết vì sao, mặc dù nàng muốn cùng hắn xảy ra chuyện gì đó, nhưng chưa bao giờ cảm thấy bọn họ thật sự có thể có kết quả tốt gì.

Luôn cảm thấy bọn họ hoặc là như truyện Bạch Xà, hoặc là truyện Liêu Trai, dù sao thì kết cục nhất định là một phách hai tán.

Trên người hắn mang theo loại khí chất đặc biệt thuộc về thẩm mỹ BE.



Cái này cũng không sao cả, nàng nổi lên tâm tư, kỳ thật cũng chỉ cần sảng khoái là được.

Từ nhỏ nàng đã là một cô nhi, không quá am hiểu chuyện xây dựng quan hệ lâu dài với người khác.

Hồng Liễu trầm mặc quá lâu, Từ Âm không khỏi quay đầu lại nhìn, ánh mắt đen nhánh tuấn mỹ như chứa đựng cả tinh hà, thanh hàn cao quý.

Nàng lập tức cười rộ lên, chạy đến bên cạnh hắn, ngẩng đầu và nói: “Được rồi! Chúng ta đi ăn cái gì đi.”

Cũng không hy vọng có thể được ăn sơn hào hải vị gì ở cái trấn nhỏ này, vào được khách điếm bên đường đã là điều kiện tốt nhất rồi.

Hồng Liễu dẫn Từ Âm đi vào, hào sảng nói: “Đem toàn bộ các loại đồ ăn các ngươi có ra đây.”

Từ Âm căn bản không cần ăn, giơ tay lên muốn ngăn cản nàng gọi quá nhiều, lại thấy nàng ấn dạ dày, vẻ mặt nhìn về phía sau bếp.

Với cái tu vi này của nàng hẳn là đã sớm tích cốc mới đúng, làm sao lại còn đói bụng được.

Nhưng đây là chuyện của người khác, không quan hệ gì với hắn, hắn lại buông tay xuống.

“Ngươi ở chỗ này chờ một chút, ta đi ra sau bếp xem một chút.”

Hồng Liễu dặn dò một câu liền rời đi, Từ Âm ngồi ở bên cạnh bàn, ánh mắt bỗng nhiên đảo qua góc trái, nửa bóng đen nhanh chóng rụt lại.



Hắn nhàn nhạt thu hồi tầm mắt, nhìn ấm trà trên bàn. Tiểu nhị trong quán lấy lòng rót cho hắn một chén trà, hương trà tỏa ra bốn phía, hương vị này không hợp với trang trí đơn sơ xung quanh.

Từ Âm bất động thanh sắc nâng chén trà lên, chậm rãi đưa đến bên miệng, trước khi uống vào bỗng nhiên tay run lên, tất cả đều đổ hết lên bàn.

Hắn lộ ra vẻ mặt ngoài ý muốn, hơi nhíu mày, tựa như cảm thấy đáng tiếc.

Tiểu nhị cũng nhíu mày theo, muốn rót cho hắn một ly nữa, hắn lại đứng dậy đi về phía sau bếp.

Tiểu nhị bước tới ngăn cản: “Vị khách quan này, ngài ở chỗ này chờ một lát. Bếp ở phía sau của chúng ta chật hẹp, không vào được nhiều người như vậy.”

Khuôn mặt Từ Âm không chút thay đổi nhìn hắn.

Chỉ sợ không phải không vào được nhiều người như vậy, mà là người bên trong đang vội vàng đối phó với Hồng Liễu.

Khách điếm này không sạch sẽ.

Có thể yên ổn tồn tại nhiều năm ở trấn nhỏ khu vực ranh giới phức tạp này, không có khả năng đơn giản như ngoài mặt.

Có lẽ từ khi bọn họ vừa xuất hiện trong trấn đã bị người theo dõi, tới nơi này xem như là chính mình đưa tới cửa.

Hiện giờ linh lực của hắn đã hoàn toàn mất đi, ở trong mắt người ngoài chính là phàm nhân không hề có chút lực uy hϊếp nào, cho nên bọn họ chỉ cần giải quyết một mình Hồng Liễu là đủ rồi.