Chương 17

Trong phòng bếp truyền đến tiếng đánh nhau, Từ Âm tuy không có linh lực nhưng hắn còn có chiêu thức, nếu động thủ, mặc dù hắn trên người hắn vẫn còn vết thương nặng nhưng tiểu nhị vừa mới ngang cấp luyện khí này cũng không phải là đối thủ của hắn.

Bàn tay dưới ống tay áo mở ra, hắn đang muốn ra tay thì phía sau bếp đột nhiên phát ra một tiếng nổ lớn, khói bụi từ bên trong bay ra, làm hắn sặc đến mức phải ho khan.

Tiểu nhị trong tiệm thấy tình thế không ổn muốn đi vào xem thử, lại đυ.ng phải Hồng Liễu vung tay đi ra.

Bốn mắt nhìn nhau, mắt thấy Hồng Liễu ngoại trừ trên mặt bị dính một chút tro bụi xám đen ra thì một chút vết thương cũng không có, tiểu nhị lập tức muốn bỏ chạy, Hồng Liễu nhanh nhẹn bắt lấy cổ áo hắn.

“Chạy đâu hả?” Nàng tức giận nói: “Thì ra là một hắc điếm, lại còn dám có ý đồ với ta, hôm nay đã để cho ta bắt được rồi thì không thể để các ngươi tiếp tục hại người nữa!”

Từ Âm khẽ liếc qua, trọng điểm chú ý của nàng lại là cái này.

Hồng Liễu chỉ vung vài ba chiêu đã đánh cho tiểu nhị khách điếm ngã trái ngã phải, sau đó nàng trói chung hắn với mấy người khác trong tiệm, vỗ vỗ tay nói: “Giờ thì các ngươi không có tu vi nữa rồi, người trong trấn này bị các ngươi khi dễ đều có thể đến đây trả thù.”

Nàng không nghe bọn họ liên tục cầu xin tha thứ, trực tiếp ném hết ra đường, làm cho tất cả người qua đường sợ ngây người.

Mọi người châu đầu ghé tai, cho rằng mình nhìn lầm nên nhất thời không dám tiến lên.

Đợi xác định hết thảy đều là thật, bọn họ quả thật đã bị người trói lại, không còn sức lực hại người nữa, lập tức ùa tới.

Đám ác bá này ỷ vào tu vi bản thân ức hϊếp dân thường, không chuyện ác nào là không làm, trên tay không biết đã dính bao nhiêu mạng người. Bây giờ Thiên Đạo luân hồi, rốt cuộc bọn hắn đã bị báo ứng, mỗi người đều trầm trồ khen ngợi.

Bên ngoài khách điếm mọi người đang công khai lên án chuyện ác bọn hắn đã làm, khoái ý không thôi, mà ở trong khách điếm lúc này, Hồng Liễu đang giả vờ khóc.



“Hu hu hu hu.” Nàng ôm cánh tay Từ Âm, vành mắt đỏ hoe chỉ vào phía sau bếp: “Ngươi không thấy đâu, bọn họ cầm cây đao thật lớn! Lưỡi đao kia sáng loáng, làm ta sợ muốn chết.”

Cánh tay Từ Âm cứng ngắc, thật sự nhìn theo phương hướng nàng chỉ.

Bên trong loạn thành một đoàn, trên mặt đất quả thật còn vứt lại mấy thanh đao phàm phẩm.

Lưỡi đao cũng quả thật sáng loáng, lúc hắn nhìn qua, vừa vặn còn lóe lên một cái.

Hồng Liễu lập tức sợ tới mức giống như gà con chui vào trong ngực hắn, hít hít mũi nói: “Thật đáng sợ quá đi ~”

Hàng mi dài của Từ Âm khẽ chớp, rũ mắt nhìn nàng.

Nàng ngửa đầu nhìn, hai tay vòng quanh cổ hắn, cắn môi ủy khuất nói: “Mặc dù ta rất sợ hãi, nhưng ta vẫn còn nhớ rõ ngươi đang đói bụng.”

“…”

“Ta đã thu hết toàn bộ nguyên liệu nấu ăn sạch sẽ của sau bếp vào trong càn khôn giới chỉ rồi, đợi chúng ta trở về rồi ta sẽ tự mình làm cho ngươi ăn.”

Nàng thoáng đứng dậy, gần như toàn bộ hơi thở đều phả hết vào cằm hắn.

“Được không?” Nàng hỏi nhẹ nhàng.

Từ Âm không thể trả lời.

Hắn chỉ giật giật cánh tay, đẩy nàng ra khỏi ngực.



Được rồi, Hồng Liễu cũng không miễn cưỡng hắn phải ôm mình, chỉ là thoáng hoài nghi mị lực của bản thân.

Quyến rũ soái ca khó đến như vậy sao? Chẳng lẽ nàng không thể hấp dẫn hắn một chút nào à?

Đã tới gần như vậy rồi, trong tiểu thuyết và phim truyền hình hồ yêu muốn quyến rũ người khác không phải là chỉ cần một câu thôi sao?

Chẳng lẽ... Tầm mắt Hồng Liễu nhanh chóng lướt qua dưới thân Từ Âm, mắt khẽ chớp một cái.

Không, không đâu.

Chắc chắn hắn có thể mà, khi cứu hắn, nàng đã nhìn thấy hình dáng rồi đấy!

…Không có khả năng đẹp mà không xài được đâu nhỉ?

Toàn bộ tâm sự của Hồng Liễu đều bày hết trên mặt, Từ Âm muốn không hiểu nàng đang nghĩ gì cũng khó.

Sắc mặt hắn lạnh lùng, bước nhanh rời khỏi khách điếm.

Hồng Liễu hoàn hồn, vội vàng đuổi theo: “Ôi ngươi chờ ta với, ai nha ngươi đi chậm một chút, cẩn thận vết thương!”

Hai người trở lại động phủ trên núi mà chẳng vui vẻ gì.

Sắc trời đã tối, Từ Âm vào động phủ liền một mình nhắm mắt ngồi đả tọa, cự tuyệt giao lưu với nàng. Giữa hai hàng lông mày quẩn quanh mấy tia mệt mỏi.