Từ Âm khẽ ngẩn ra, nàng quay đầu lại nhìn biểu tình của hắn, sờ vết bẩn trên mũi giải thích: “Nó đã sinh linh trí, chúng ta cũng đừng ăn nó nữa.”
...... Sinh linh trí rồi nên sẽ không ăn sao?
Đây không giống như lời mà yêu tộc sẽ nói.
Giống như tu sĩ chính đạo cũng không dùng linh thực hoặc linh thú có linh trí để luyện chế đan dược.
“Ta nhớ lúc tới tìm ngọn núi này, ở phụ cận có thấy một trấn nhỏ, chúng ta đến đó xem một chút, thuận tiện lấy chút y phục để cho ngươi thay.”
Nàng cười khanh khách chạy tới, ngửa đầu nhìn hắn chứ không lập tức hành động ngay. Phải một lát sau hắn mới hiểu được, nàng đang chờ ý kiến của hắn.
Đôi mắt dài của Từ Âm khép hờ, chậm rãi gật đầu.
Hồng Liễu thấy vậy cười càng thêm vui vẻ, tiến lại gần nói nhanh một câu: “Ngươi thật đẹp, nếu có thể cười một tiếng thì càng tốt.”
“...”
“Đi thôi, ta nhớ không xa lắm, ta mang ngươi bay tới đó.”
Nàng hóa ra bộ dáng bán yêu, cái đuôi nâng hắn lên, hắn lại kháng cự không chịu tới gần.
Tầm mắt lạnh lùng dừng trên người nàng, lúc này Hồng Liễu mới nhớ tới trên người mình vẫn còn ướt đẫm.
“Nhìn ta này, thiếu chút nữa quên mất rồi, ngươi chờ ta đổi một bộ xiêm y khác.”
Nàng quay người đi thay y phục ở ngay phía sau một cái cây cách đó không xa.
Thân cây kia cũng không to lắm, cũng không thể hoàn toàn che khuất được nàng.
Dĩ nhiên Từ Âm sẽ không nhìn trộm, hắn lập tức xoay người, vừa nhắm mắt lại vừa nghĩ, chỉ cần niệm khô y quyết một cái là xong chuyện, cần gì phải phiền toái như thế.
Hoặc là nàng cố ý, hoặc là…
Đột nhiên nghĩ đến chuyện nàng đối với pháp thuật cái biết cái không, Từ Âm hơi khẽ nhíu mày.
Chẳng lẽ, nàng không biết sao?
“Ta xong rồi!”
Từ phía sau truyền đến giọng nói tươi tỉnh đầy năng lượng, giống như nàng vẫn luôn có tinh thần như vậy.
Từ Âm nghe vậy liền xoay người, nàng đã đến bên cạnh hắn.
Váy lụa màu tím như sương mù cuối cùng đã có thêm một lớp nữa, có vẻ như không quá mát mẻ nhưng vẫn không đủ đoan trang.
Nhìn ảnh ngược của hắn trong đôi mắt hồ ly kia, bảo một con hồ yêu đoan trang, quả thật cũng hơi khó.
Quên đi, không liên quan gì đến hắn cả, đợi cho linh lực khôi phục một ít hắn sẽ rời khỏi nơi này. Đến lúc đó lưu lại cho nàng một mạng, lại cho nàng chút đan dược pháp bảo, đối với hắn mà nói, đó đã là thiên ân mênh mông cuồn cuộn cho nàng rồi.
“Sắc trời không còn sớm nữa, nhất định là ngươi đói lắm rồi, chúng ta mau đi đi.”
Nàng không hề khách khí nắm lấy cổ tay hắn, dùng đuôi hồ ly của mình quấn lấy hắn ngự phong mà lên. Gió thổi lay sợi tóc trắng như tuyết của nàng, mang theo mùi thơm nhàn nhạt ập vào mặt.
Từ Âm và nàng ở rất gần nhau, thân mật vô cùng, làn da tinh tế của nàng xuyên qua lớp xiêm y mỏng manh truyền đến độ ấm. Mí mắt hắn rũ xuống, ánh mắt cụp xuống, cuối cùng vẫn động thủ, kéo chặt cổ áo hơi mở rộng của nàng.
Hồng Liễu cảm nhận được, nàng quay đầu lại cười với hắn, ngọt ngào nói: “Cảm ơn.”
Kỳ thật nàng cũng cảm thấy y phục của hồ yêu đối với nam tử phàm nhân thế giới này mà nói quá lộ liễu, nhưng so với áo quần mùa hè mà nàng mặc trước khi xuyên qua vẫn còn nhiều hơn nhiều.
Trong càn khôn giới chỉ của nguyên chủ đều là xiêm y như thế này, nàng đã cố gắng hết sức chọn những bộ có nhiều vải một chút.
Từ trong xương cốt Từ Âm lộ ra một loại khí chất quân tử lạnh lùng, vậy nên việc hắn giúp nàng kéo chặt cổ áo cũng chẳng làm nàng ngạc nhiên chút nào.
Nhớ lại cảm giác đầu ngón tay hắn xẹt qua xương quai xanh, bảy cái đuôi hồ ly của Hồng Liễu vô thức đung đưa quanh người hắn, những sợi lông mềm mại lướt qua tất cả bộ vị mẫn cảm của hắn, cuối cùng dừng ở cổ hắn, nhẹ nhàng trêu chọc.
Sắc mặt Từ Âm không được tốt lắm, đôi mắt màu mực thâm thúy, giơ tay gạt cái đuôi của nàng ra, ánh mắt hờ hững liếc về phía nàng.
Hồng Liễu hiểu được tín hiệu này, cố kiềm chế nắm lấy cái đuôi đang làm càn của mình, đỏ mặt nói: “Ta không khống chế được, đây đều là bản năng.”
Cũng may nàng bay nhanh, lúc này đã đến, có thể thu hồi cái đuôi lại.
Khi hai người đáp xuống đất, Từ Âm lập tức kéo xa khoảng cách với nàng. Ánh mắt Hồng Liễu vừa rồi còn mừng rỡ trở nên mất mát, tựa hồ bị đả kích.
“Chính là nơi này.” Nàng mím môi nói: “Chúng ta đi tìm tiệm y phục trước, ngươi phải thay đổi y phục.”