Chương 13

Từ lời nói lúc trước của Cẩu yêu để phán đoán cũng không khó, thế giới trước mắt mà Hồng Liễu đang ở tương đối hỗn loạn, không bình yên như những chỗ mà người ta xuyên qua.

Là yêu tộc không quen thuộc với cuộc sống nơi đây, nàng cũng không dám chạy quá xa, chỉ mang theo Từ Âm dừng ở giữa sườn núi.

Nơi này có một cái bình đài thiên nhiên tràn ngập mây mù nhàn nhạt, có rất nhiều linh thực sinh trưởng, còn có một mảnh linh hồ, lúc ngự không mà đi có thể nhìn thấy trong hồ có linh ngư bơi động.

Hồng Liễu sắp xếp cho Từ Âm xong: “Ngươi ở chỗ này chờ ta, ta đi bắt cá.”

Nàng xắn tay áo lên đắc ý nói: "Ta không có sở thích gì khác, chỉ thích ra ngoài cắm trại nhất, am hiểu nhất là nấu ăn dã ngoại, nướng cá cực kỳ ngon!”

Lúc lật tìm đồ trong càn khôn giới chỉ, nàng nhìn thấy mấy bình gia vị nguyên chủ giữ lại, không nhiều lắm, nhưng có muối là đủ rồi.

“Ngươi có lộc ăn đấy.”

Nàng cười nói xong liền đi bắt cá, Từ Âm từ đầu đến cuối không phát ra bất kỳ thanh âm gì, chỉ lẳng lặng nhìn thân ảnh nàng khom lưng bên cạnh linh hồ.

Vóc dáng của nàng không cao lắm nhưng lại đầy đặn, làn da như tuyết.

Có lẽ là nàng thích màu tím, cho dù là váy áo đắp cho hắn hay là y phục mặc trên người đều là màu tím nhạt hoặc tím khói.

Mà quả thật màu tím rất thích hợp với nàng, vải vân sa mỏng manh khẽ ôm lấy thân hình yêu kiều của nàng, Từ Âm hơi nhíu mày, nhìn sang một bên.

Nàng vốn mặc ít, lúc bắt cá còn không dùng pháp thuật, chỉ dùng phương thức nguyên thủy nhất xuống hồ bắt cá.



Làn váy được vén lên, lộ ra bắp chân thon dài thẳng tắp. Những giọt nước trong suốt lướt trên bắp chân trắng nõn mềm mại chậm rãi trượt xuống, tạo nên những gợn sóng mượt mà trên mặt hồ.

Một vòng rồi lại một vòng, giống như đánh vào hồ nước trong trái tim người ta.

Nhưng người không hiểu phong tình chỉ nghĩ đến tám chữ.

Quần áo xộc xệch, ra thể thống gì.

Nhưng mà ngẫm lại, đã có khi nào Hồng Liễu mặc y phục chỉnh tề chưa?

Làm hồ yêu, nàng ăn mặc cực kỳ mát mẻ. Mấy nữ tu chính đạo ăn mặc cũng đủ kiểu đủ loại, xinh đẹp mỹ lệ, nhưng tất cả từ trong ra ngoài đều gọn gàng chỉnh tề.

Nào giống như Hồng Liễu, chỉ có một chiếc váy lụa mỏng manh, eo mảnh khảnh cùng một nửa bộ ngực đều mông lung, mơ hồ có thể nhìn thấy được.

Từ Âm hơi tiến về phía trước, rồi khóe mắt lại cụp xuống, thu hồi bước chân.

Không có linh lực, ngay cả càn khôn giới chỉ cũng không thúc dục được, muốn lấy một bộ y phục cho nàng cũng không làm được.

Hồng Liễu đứng ở trong nước tập trung bắt cá, người trên bờ nghĩ cái gì nàng cũng không chú ý tới.

Đôi mắt hồ ly của nàng mở to, khóe mắt hơi nhướng lên, đuôi mắt còn có nốt ruồi. Cho dù bản thân vô tình, cũng không tự giác mang theo một tia mị ý.



Đó chính là bộ dáng yêu nghiệt mê hoặc lòng người mà mọi người thường nói.

Đột nhiên bọt nước văng tung tóe khiến người nàng dính đầy nước, nhưng nàng không thèm để ý, mái tóc ướt đẫm cùng khuôn mặt hưng phấn ôm lấy một con linh ngư.

“Ha ha ha!” Nàng cười đắc ý: “Xem ngươi giễu cợt ta này, chê cười ta không bắt được ngươi sao, bây giờ ngươi nói thế nào đây?”

Làm cho Hồng Liễu có chút ngoài ý muốn chính là, linh ngư trong hồ này lại mở ra linh trí. Nàng vừa xuống nước liền nghe được chúng trào phúng nàng thế mà lại muốn tay không bắt cá, quả thực nằm mơ, ríu rít chê cười nàng cả nửa ngày, làm cho cả người nàng dính đầy nước hồ.

Rốt cuộc bắt được một trong số đó, con cá kia đại khái cảm thấy phải chết không thể nghi ngờ, bất chấp tất cả, một chút cũng không chịu thua, phi một tiếng nói: “Bị ngươi ăn quả thật quá đen đủi, sớm biết thế này chẳng thà chết rữa trong sông cho rồi.”

“Ngươi…”

Lúc này Hồng Liễu đã ôm con linh ngư cực lớn kia lên bờ, một thân ẩm ướt đứng ở nơi đó giận dỗi.

Con cá thối này nói xong còn chưa tính, nó còn dùng sức giãy dụa muốn thoát khỏi vòng tay nàng. Nó nhào xuống bờ, quăng bùn đất trên mặt đất về phía nàng.

Hồng Liễu giơ tay lên, ống tay áo ướt sũng không che được bao nhiêu, mắt thấy cả người sắp dính đầy bùn đất, bỗng nhiên có một cái ống tay áo nhiễm máu chắn ở trước mặt nàng.

Nàng sững sờ ngước mắt nhìn lại. Từ Âm đứng ở một bên, tóc đen da trắng, môi đỏ hơi mím, cho dù quần áo chật vật nhưng cũng chỉ giống như một chuyện nhỏ không ảnh hưởng gì, vẫn uy nghiêm tôn quý, có một loại khí tràng bễ nghễ ở trên vạn vật.

Linh ngư thấy kế hoạch thất bại, còn muốn nhào tới, nhưng nó bị thiếu nước, thật sự là không nổi lên được.

Hồng Liễu chú ý tới, vội vàng vòng qua Từ Âm ôm con cá kia lên, một lần nữa ném vào trong hồ.