Cẩu yêu lộ ra biểu tình cảm động: “Đại vương, ngài thấy ta thế nào?” Hắn tạo dáng mấy tư thế tự cho là đẹp.
Hồng Liễu nhìn hắn khó hiểu: “? Ý ngươi là sao?”
Cẩu yêu mắt ướt sũng: “Ngoại hình ta coi như cũng được. Đại vương, ngài thấy ta liệu có cơ hội không?”
“…” Hồng Liễu xoay người nôn khan.
Cẩu yêu trợn trừng mắt: “Đại vương, sao ngài có thể như vậy chứ! Sao ngài lại nôn hả!”
“Ta xin lỗi, nhưng... ngươi...”
“Đại vương, ngài thật quá đáng!”
Cẩu yêu tức giận hừ một tiếng, xoay người hóa thành nguyên hình chạy đi, là một con chó nhỏ rất đáng yêu.
Hồng Liễu dở khóc dở cười đứng thẳng lưng, xoay người, thấy Từ Âm yên lặng đứng ở cửa động phủ nhìn về phía nơi này.
Ánh nắng mặt trời bao phủ trên người hắn, mạ lên người hắn một tầng ánh sáng thần thánh thiêng liêng.
Hắn đứng ngược sáng nên nàng không nhìn thấy biểu tình của hắn, nhưng nghĩ đến việc có thể hắn đã nghe được mình và Cẩu yêu nói chuyện, nhất thời thấy hơi lúng túng.
Từ Âm không nói một lời, quay vào trong động phủ.
Hắn thực sự nghe thấy hết tất cả.
Nàng thế mà lại thật sự tính toán đi Xích Diễm Hải.
Đương nhiên cũng có thể là biết hắn đang nghe, cố ý cùng Cẩu yêu diễn trò cho hắn xem.
Dù sao yêu tộc sinh ra đã giảo hoạt gian trá.
Cúi đầu nhìn vết thương trên người, có Địch Trần Kính ở đây nên các vết thương đã cầm máu hết, đang chậm rãi khép lại.
Mặc kệ thương thế bên trong nặng đến cỡ nào, ít nhất bên ngoài vẫn nhìn có dáng có vẻ.
Cho dù Hồng Liễu làm thế nào mà lấy được Địch Trần Kính đều xem như giúp hắn.
Phía sau truyền đến động tĩnh, Từ Âm quay đầu lại nhìn, tiểu hồ yêu quy quy củ củ đứng ở lối vào, tóc dài màu bạc trắng được búi thành một búi tóc nho nhỏ, phía trên cài một trâm bạc gắn ngọc bội màu tím, ánh mắt hồ ly sáng ngời nhìn hắn.
“Từ Âm.”
Khi nàng gọi tên hắn luôn có một loại ngọt ngào uyển chuyển, quyến rũ ý vị, Từ Âm nghe được lông mày khẽ nhíu lại.
“Cả một đem ngươi không ăn gì rồi, còn bị thương nặng như vậy, nhất định là đói lả rồi phải không?” Nàng nói với giọng quan tâm: “Ngươi yên tâm chờ ở chỗ này, ta đi giúp ngươi làm chút đồ ăn ngon bồi bổ thân thể.”
Nói xong nàng liền chạy đi, bảy cái đuôi lắc lư, cùng mái tóc dài màu bạc phiêu động, có một loại sức sống nhảy nhót bừng bừng.
Từ Âm đứng dậy đuổi theo vài bước.
Hắn không cần phải ăn. Nhưng là “phàm nhân” thì quả thật lại cần.
Hồng Liễu có thể tùy tiện lấy một viên Tích Cốc Đan cho hắn ứng phó một chút là được rồi, cần gì phải phiền toái như vậy.
Bên ngoài giờ phút này đang rối loạn, bằng vào tính tình cùng đầu óc của nàng, đồ ăn chưa lấy về được mà chính mình ngược lại trở thành đồ nhắm rượu.
Đi đến bên cửa nhìn ra ngoài, Hồng Liễu còn chưa rời đi, đang đứng ở cửa dùng chỉ quyết lộn xộn để che dấu cửa vào.
Nàng thật sự hoàn toàn dựa vào trực giác, không hề có kỹ xảo, vô cùng trừu tượng muốn lưu lại một kết giới che chở cho hắn, đề phòng sau khi mình rời đi, hắn lại bị yêu quái không có mắt nào đó khi dễ.
Thật khó, trước kia đọc tiểu thuyết, người ta sau khi xuyên không đều có thể thuận lợi kế thừa linh lực cùng pháp thuật của nguyên chủ, tại sao đến lượt nàng thì làm thế nào cũng không được chứ?
Hình như kinh mạch hơi bị tắc nghẽn, chẳng lẽ là tàn độc gì đó à?
Nghĩ đến chuyện dị thường sau khi bị gương chiếu vào, nàng thật sự không hiểu rốt cuộc nguyên chủ đã gặp phải chuyện gì.
Hồng Liễu nhìn không nổi cái kết giới rách nát này, bắt được Từ Âm đứng ở cửa, dùng nắm đấm để quyết định.
“Chúng ta cùng đi đi.”
Nàng chạy lại nắm chặt tay hắn. Tay hắn lạnh ngắt không có chút độ ấm nào, nhất định là bởi vì mất máu quá nhiều đúng không?
Hồng Liễu vô thức chà xát cho hắn, để cho hắn cảm thấy ấm áp hơn một chút.
“Một mình ngươi ở chỗ này không an toàn, vẫn là đi theo ta đi.”
Mười ngón tay của nàng và hắn đan xen, dẫn theo hắn ngự phong mà đi. Mấy sợi tóc trắng như tuyết bay bay xẹt qua gò má hắn, mang theo cảm giác ngứa ngáy.
Từ Âm theo bản năng muốn giãy giụa tránh khỏi tay nàng, không hề ngoài ý muốn lại thất bại.
Ngón tay hắn cong lại, quay đầu đi, nhắm hờ đôi mắt sáng tối xen lẫn.