Chương 21: Viên đường thứ hai mươi mốt

Edit: Peach

Beta: Cindy

Sâm Sâm bị lời nói của cậu dọa sợ, liền ý thức được người này thật sự thù rất dai. Lần trước ném quà của người khác bị cậu nhìn thấy, liền bị cậu ghi nhớ. Sâm Sâm đến ngã cũng chưa từng nghĩ muốn ném quà của cậu, nhưng cái hộp này quả thật quá quỷ dị. Tại sao Lục Thần Dục lại đột nhiên tặng quà cho cô?

Sau khi hai nam sinh này về nhà, Sâm Sâm mới mở hộp quà ra, ở bên trong là một chiếc mặt nạ. Nửa bên mặt nạ làm bằng chất liệu nhung đen, phía trên là đôi mắt hồ ly hẹp dài.

Sâm Sâm kinh ngạc, vội vàng nhìn xung quanh, trong phòng học mặc dù không có người, nhưng tim cô vẫn đập rất nhanh.

Đây là thứ tuần trước cô vừa mới vứt, tại sao lại ở chỗ của Lục Thần Dục? Sâm Sâm nhớ cậu đã từng hỏi qua có phải là cô vừa mất đồ không, cô còn phủ nhận, không nghĩ tới mặt nạ đã sớm bị cậu nhặt được.

Cậu nhặt được ở đâu? Làm sao chắc chắn rằng đây là đồ của cô? Lại còn đặt vào trong hộp quà gói tinh xảo. Trong lòng Sâm Sâm vừa mơ hồ lại bất an, cô cảm thấy những bí mật nhỏ cô cất giấu trên người đều bị cậu biết hết.

Sâm Sâm ngày thường lúc nào cũng cẩn thận, nhưng cậu lại một lần rồi một lần xé đi lớp ngụy trang của cô, thấy được khuôn mặt thật sự của cô.

Cậu còn uy hϊếp không cho phép cô ném đi, đây rõ ràng là đồ của cô mà!

Trong lòng Sâm Sâm yên lặng cầu nguyện, Lục Thần Dục dù sao cùng không phải người nhiều chuyện, thế nên việc cô khiêu vũ chắc chắn sẽ không thể truyền đến tai Sâm Mạt Lệ, nếu không thảm án như lần trước lại phải lập lại.

"Ách." Có người vào phòng học, liền nhìn thấy gương mặt ưu sầu của cô.

Tự học buổi tối sắp bắt đầu, học sinh nội trú lục đυ.c trở về lớp học, Ôn Á đứng bên cạnh bục giảng, nhìn cô một cái, thấy biểu cảm trên mặt cô trở nên quỷ dị: "Cậu cùng Lục Thần Dục."

Ôn Á vừa mới vào, khẳng định đã gặp hai người Lục Thần Dục và Triệu Chiếu. Sâm Sâm nhanh chóng cất mặt nạ vào hộc bàn, lắc đầu: "Chúng tớ chỉ nói mấy câu thôi."

"À." Ôn Á đã mấy ngày không chủ động nói chuyện với Sâm Sâm, cô đã tìm được bạn mới, vốn là cô cũng không quan tâm Sâm Sâm có quan hệ tốt với ai, nhưng chuyện vừa thấy làm cô có chút kinh ngạc.

"Tại sao mình cứ phải gặp những chuyện như này?" Cô không vui lẩm bẩm.

Sâm Sâm vốn muốn giải thích một chút, nhưng nhìn mặt cô giống như không quan tâm đến sự thật, dứt khoát im lặng. Ở trong phòng ký túc xá 409 của các cô, Ôn Á rất im lặng, Cao Vũ Hân hai ngày nay đắm chìm trong bi thương, quay đầu lại chỉ có Tô Ỷ Hạ ban bảy cùng cô nói mấy câu.

Quan hệ của Sâm Sâm cùng mọi người cũng không thân thiết, thuận theo tự nhiên, trở thành một người bạn cùng phòng tốt còn hơn không có gì.

Một ngày nay Lục Thần Dục cũng không đến lớp.

Giờ tan học thứ sáu, Sâm Sâm thu dọn đồ đạc về nhà. giáo viên cuối tuần có giao bài tập, tuần tới phải nộp, nhưng cô không dám mang bài tập của Lục Thần Dục về, sợ bị Sâm Mạt Lệ nhìn thấy, chỉ có thể tranh thủ lúc còn ở trường giúp cậu làm một ít, thời gian có chút eo hẹp. Lúc này, Sâm Sâm không khỏi có chút phiền não, muốn biết tại sao lại có người không làm bài tập.

Nhưng điểm mấu chốt là, mấy ngày nay cô giúp cậu làm bài tập, giáo viên lại không thấy nửa điểm khác thường, còn khách khí khen ngợi. Từ đây, mấy quyển bài tập mới tinh kia của Lục Thần Dục có những số điểm xinh đẹp.

Diễn. Thầy khẳng định cũng đang diễn.

Sâm Sâm mang theo áp lực không nhỏ về nhà, Sâm Mạt Lệ đi làm về rất trễ, theo lệ thường sẽ mang cơm tối về cho cô. Sâm Sâm ngồi một bên ăn cơm, hai mẹ con mặc dù ngồi đối diện nhau nhưng không ai nói. Thứ bảy Sâm Mạt Lệ được nghỉ, ở nhà cả một ngày, Sâm Sâm đành ở trong phòng làm đề.

Cứ mỗi lần cô làm xong một môn thì bên ngoài phòng khách, luôn có tiếng động truyền tới. Sâm Mạt Lệ từ khi về nhà liền bắt đầu sửa sang lại đồ đạc, ngoài ban công phơi đầy quần áo, xoong nồi đều rửa một lần lại một lần, sàn nhà được lau chùi sạch sẽ, cả căn phòng liền trở nên gọn gàng hơn.

Giống như bà đã phải kìm nén thật lâu không được làm việc.

Sâm Sâm có lúc đi ra ngoài rót nước, sẽ âm thầm quan sát sắc mặt Sâm Mạt Lệ, mẹ cô lúc còn trẻ đẹp vô cùng, thế nhưng đến bây giờ, da dẻ của bà đã trở nên thô ráp, cặp lông mày đã nhiều năm không tỉa kia bị xoắn lại, tựa như đang treo thứ gì rất nặng, Sâm Sâm cảm thấy mặc dù mắt cô mở, nhưng lại không nhìn thấy gì.

Nếu không phải chuyện cần thiết, Sâm Mạt Lệ căn bản không muốn mở miệng nói chuyện, Sâm Sâm cũng trầm mặc, khi đi cũng không dám phát ra tiếng động lớn.

Hai mẹ con cô giống như đã hẹn cùng nhau, ai cũng không mở ti vi, không nói bất cứ chuyện gì của nhau.

Dĩ nhiên, cũng không ai nhắc đến cái tên cấm kỵ đó, cho dù họ biết trong lòng nhau ai cũng có một khuất mắc.

Sâm Mạt Lệ dùng cách làm việc nhà để lơ là cảm xúc của mình, Sâm Sâm thì ở trong phòng, hai người rất ít khi trao đổi. Dưới tình huống này, không khí trong căn phòng trọ nhỏ hẹp rất áp lực, giống như vừa có một người đạp vào trái bom hẹn giờ, chỉ cần đúng giờ sẽ phát nổ. Buổi chiều chợt có tiếng gõ cửa, là Lưu Hạo - con trai của chủ nhà lầu dưới, cậu mang theo một đống bánh ngọt đi lên, phá vỡ sự ngột ngạt trong phòng.

"Chào dì." Người mở cửa là Sâm Mạt Lệ, mặt Lưu Hạo hồng hồng, nói chuyện không được lưu loát, "Mẹ cháu hôm nay có làm bánh ngọt, bảo cháu cầm lên cho mọi người nếm thử một chút."

Sâm Mạt Lệ nói năng thận trọng, biểu tình nghiêm túc lạnh nhạt không tương xứng với tuổi thật của bà, nhìn có chút cổ quái. Bà không có tâm tư phản ứng hàng xóm, nhưng khi ngửi được mùi rau hẹ đậm đà trong khay Lưu Hạo đang cầm, bà cúi đầu nhìn một cái, trong cái khay kia là vài khối bánh ngọt màu xanh đen.

Bà chưa từng thấy qua, vì vậy liền hỏi: "Đây là món gì?"

"Mẹ cháu là người Khách Gia*, đây là bánh ngọt đặc sản của nhà mẹ cháu, bánh được làm từ chín lớp gạo nếp, trộn với rau hẹ và gạo sữa rồi đem hấp." Lưu Hạo một bên trả lời, một bên đi vào nhà.

*Khách Gia, Hakka, hay còn gọi là người Hẹ (chữ Hán: 客家; bính âm: kèjiā; nghĩa đen là "nhà khách") là một tộc người Hán có tổ tiên được cho là gốc gác ở khu vực các tỉnh Hà Nam và Sơn Tây ở miền bắc Trung Quốc cách đây 2700 năm. Họ đã di cư xuống phía nam vì bất ổn, loạn lạc và sự xâm lấn ngoại bang từ thời nhà Tấn (265-420). Những cuộc di cư tiếp theo diễn ra vào cuối thời nhà Đường khi Trung Quốc bị chia năm xẻ bảy, vào giữa thời nhà Tống, rồi làn sóng người tị nạn tràn xuống phía nam khi người Nữ Chân chiếm được kinh đô Tống, sau đó là khi nhà Tống bị người Mông Cổ tiêu diệt, rồi khi nhà Minh bị sụp đổ bởi bàn tay người Mãn Châu, tộc người đã tạo lập nên nhà Thanh.

"Không biết mọi người ăn có hợp khẩu vị hay không." Ánh mắt cậu quét quanh căn phòng, nhưng đáng tiếc, lại không thấy được bóng dáng của nữ sinh lần trước.

Sâm Mạt Lệ nhận ra được ánh mắt của cậu, nhận lấy cái khay trong tay cậu, khách khí nói: "Thay dì nói cảm ơn mẹ cháu."

Rồi nhanh chóng đóng cửa lại.

Lỗ mũi Lưu Hạo bị cánh cửa đập trúng, đúng lúc đó, mẹ cậu ở dưới lầu kêu: "Hạo tử! Con còn lằng nhằng trên đấy làm gì, em gái đang tìm con giúp làm đề đây này!" Thanh âm vô cùng vang vọng.

Lưu Hạo sắp bị phiền chết, mẹ cậu vẫn đứng ở dưới gọi lên, cậu bất đắc dĩ đáp lại, lê dép xuống lầu.

"Sâm Sâm, tới." Sâm Mạt Lệ nếm thử một miếng, cảm giác như thiếu cái gì đó, vào phòng bếp lấy đũa và nước tương đặt lên trên bàn uống trà nhỏ.

Sâm Sâm đi ra, thấy trên bàn có một khối lớn màu xanh lá cây, hỏi: "Mẹ, đây là món gì?"

"Con nếm thử một chút." Sâm Mạt Lệ đưa đũa cho cô, "Ăn ngon không?"

Sâm Sâm gắp một miếng bánh gạo mềm dẻo lên đưa vào miệng, trong mắt hơi sáng lên: "Có mùi rau hẹ." Cô nghe lời Sâm Mạt Lệ chấm thêm một ít nước tương, lại nói, "Ăn rất ngon, trơn trơn mềm mềm cũng rất thơm. Chỉ tiếc là hơi nguội rồi."

Bánh được cắt thành hình thoi, mỗi miếng được làm từ chín lớp gạo nếp mỏng. Sâm Mạt Lệ nhìn một hồi, đứng dậy đi vào phòng bếp. Bà nghiên cứu cách làm một hồi, mới mở tủ lạnh ra kiểm tra, không tìm được nguyên liệu để nấu ăn, quay sang nói với Sâm Sâm một tiếng, xuống lầu mua đồ.

Hơn bảy giờ tối, thành quả nghiên cứu của Sâm Mạt Lệ hoàn thành, bà bưng một chồng bánh còn nóng đi ra, gọi: "Sâm Sâm."

Bánh gạo của bà có màu đỏ cam, vị giác Sâm Sâm rất nhạy bén, vừa mới ăn một miếng liền đoán được: "Cái này có cà rốt."

"Không thích mùi này?"

"Thích." Sâm Sâm cười lên, ánh mắt híp lại cong cong như vầng trăng lưỡi liềm, "Ăn rất ngon."

Sắc mặt Sâm Mạt Lệ căng thẳng nửa ngày mới dần dãn ra, ngồi xuống đối diện Sâm Sâm, đột nhiên nói: "Sau này con tốt nghiệp cao trung, lên đại học, mẹ liền tìm chỗ mở một quán ăn nhỏ, làm một chút bán lẻ."

"Được." Phản ứng đầu tiên của Sâm Sâm chính là ủng hộ, "Tay nghề của mẹ rất tốt, nên để cho nhiều người biết."

Sâm Mạt Lệ đối với sự ủng hộ của cô một chút cũng không để trong lòng, chỉ nói: "Con phải học tập thật giỏi, đừng để mẹ lo lắng, như vậy mẹ mới có thể làm chuyện mẹ muốn làm."

"Con sẽ cố gắng học tập." Sâm Sâm nhỏ giọng nói, "Con cũng làm xong bài tập cuối tuần rồi."

"Làm xong bài tập thì có ích lợi gì? Con phải ghi nhớ kiến thức vào trong đầu." Sâm Mạt Lệ nói, "Không phải con nói có cuộc thi tháng sao, con phải nắm chắc thời gian để học tập nhiều hơn chứ! Chỉ khi nào con hiểu được hết những gì giáo viên giảng trên lớp, thì con mới không cần phải khẩn trương."

Sâm Sâm ở nhà buồn bực một ngày, muốn đi ra ngoài tản bộ một chút, kết quả chỉ vừa mở miệng đã bị Sâm Mạt Lệ ngăn cản.

"Vâng." Cô cúi xuống, "Vậy con đi đọc sách."

"Để con được học tập còn không muốn, con phải biết mẹ đây đang là vì con!" Sâm Mạt Lệ tức giận nhìn cô, "Cố gắng học tập mới có thể thay đổi tương lai, khi con trưởng thành sẽ hiểu đạo lý này!"

Bà năm đó học không giỏi, cả đời này chịu uất ức hèn nhát, đáng tiếc đời người không cách nào làm lại được, bây giờ bà càng không muốn con gái dẫm lên vết xe đổ.

"Con biết." Sâm Sâm nhẹ giọng, vào phòng đóng cửa lại.

Sâm Mạt Lệ đặc biệt hiểu con gái mình, biết cô đang nhượng bộ bên ngoài, trong lòng không chừng đang muốn làm loạn, ngồi ở phòng khách giận dỗi. Nửa tiếng sau, bà mới nhớ Sâm Sâm còn chưa ăn cơm tối, vào phòng cô nhìn một cái, Sâm Sâm đang nằm ngủ trên quyển bài tập.

Cặp lông mày trên khuôn mặt non nớt khẽ nhíu lại, cửa sổ đang mở ra, gió đêm thổi vào trên cái trán bóng loáng của cô, bản thân mình lại như không có chút cảm giác nào, giống như cô thật sự mệt mỏi.

Sâm Mạt Lệ tìm một cái áo khoác đắp lên cho cô.

Chủ nhật, Sâm Sâm ở nhà cho tới trưa, cố chờ đến lúc Sâm Mạt Lệ đi làm. Cô đọc sách đến nỗi đầu muốn nổ tung, cầm điện thoại cùng chìa khóa xuống lầu. Lưu Hạo dưới lầu tình cờ nhìn thấy cô đi ngang qua, vui vẻ vẫy tay: "Hey."

Sâm Sâm nghe được giọng của cậu, nhưng lại làm bộ như không nghe thấy, bước chân nhẹ nhàng đi ra khỏi tiểu khu.

Cô muốn tìm một chỗ yên tĩnh để nghe nhạc, nhưng tuần trước ở kế bên công viên vừa mới gặp côn đồ, cô cũng không dám đi nữa. Sâm Sâm nhìn bản đồ hơn nửa ngày, không tìm được chỗ nào tốt hơn, không tự chủ dược liền nghĩ đến Thạch Đầu Oa.

Không bằng đi xem con chó hoang kia thế nào rồi.

Cô đi dọc theo con đường lần trước Lưu Hạo dẫn mình đi, mười mấy phút sau, thành công đến Thạch Đầu Oa. Cửa gỗ đóng kín, bên trong luôn truyền tới tiếng chó sủa, những con chó kia lúc nào cũng tràn đầy tinh thần, cô có chút tò mò, không biết nơi này có bị hàng xóm xung quanh khiếu nại không.

Sâm Sâm tiến lên gõ cửa, qua vài phút, rốt cuộc cũng có người nghe được, két một tiếng, cửa gỗ mở ra, một thân ảnh cao gầy đi đến, nhưng lại không phải là Thạch gia.

Lục Thần Dục đang mang một cái khẩu trang, dựa ở cạnh cửa nhìn cô, ánh mắt trong suốt lạnh lùng, giống như không nhận ra Sâm Sâm. Hai ngày không thấy, cậu như đã khôi phục lại cái dáng vẻ lười biếng quen thuộc ấy, so với tuần trước, tính khí dễ giận trên người Lục Thần Dục dường như không thể tìm thấy, thay vào đó là tỉnh táo và hời hợt.

Nhưng cũng không phải đặc biệt tỉnh táo, khi nhìn thấy khuôn mặt của Sâm Sâm, con ngươi đen nhánh liền trở nên sâu thẳm.

"Chuyện gì?" Cách một lớp khẩu trang, giọng nói của cậu có chút mơ hồ.

Sâm Sâm ngẩn ra, cô muốn hỏi là, cậu làm sao biết được cái mặt nạ kia là của cô, nhưng cô vội lấy lại tinh thần, nói: "Tôi muốn xem chó nhỏ tuần trước đưa tới." Cô đè xuống ý định muốn truy hỏi cậu, biểu tình không nhìn ra điều gì khác thường, thanh âm ôn nhu nói, "Có thể không?"

Ánh mắt Lục Thần Dục trong trẻo lạnh lùng, không lên tiếng, mở cửa ra thêm một ít, chừa chỗ cho cô vào.

"Cảm ơn." Sâm Sâm đi theo sau cậu.

Đi tới trước hàng rào, Lục Thần Dục bước vào, để Sâm Sâm đứng bên ngoài. Mấy con chó vừa nhìn thấy người, liền chạy tới vây quanh cô, chó lớn thì vẫy đuôi, chó nhỏ thì ẳng ẳng kêu, có chút ồn ào.

Lục Thần Dục đi tới sân sau, không biết từ góc nào tìm được con chó nhỏ bị gãy chân kia, ôm nó ra, đặt trước mặt Sâm Sâm.

Sâm Sâm ngồi chồm hổm xuống, cách hàng rào nhìn nó. Chó nhỏ kia như nhận ra cô, cái đuôi vẫy rất nhiệt tình, trong miệng như nức nở, muốn dùng chân sau đứng lên khều Sâm Sâm, muốn cô ôm nó vào trong ngực. Trong lòng cô trở nên mềm mại, muốn sờ đầu chó nhỏ, liền nghe Lục Thần Dục nói: "Không nên chạm vào nó, nó còn chưa tiêm hết vắc - xin."

Sâm Sâm rút tay về, ngẩng đầu thấy Lục Thần Dục đang đứng giữa bầy chó, hai tay đang đeo găng tay cao su, rũ ở bên chân. Vóc người cậu cao ráo, bốn cái chân dài của chó săn cũng không hút mắt bằng cậu.

"Các cậu đặt tên cho nó chưa?" Cô hỏi.

"A." Lục Thần Dục nói, "Tiểu Qua Tử."

Chủ đề nói chuyện trong nháy mắt liền kết thúc.

Sâm Sâm cúi đầu xuống nói chuyện cùng chó, giọng nói rất ôn nhu: "Em có thích các bạn ở đây không?" Chó nhỏ nghẹn ngào đáp lại, một người một chó trong mắt chỉ có nhau, không cần thứ gì khác.

Cô ngồi, Lục Thần Dục đứng, từ góc độ của cậu có thể thấy được đỉnh đầu cô, dày đặc đen nhánh, ở giữa còn có một cái xoáy nho nhỏ. Sâm Sâm ngẩng đầu, đối diện với tầm mắt của cậu, cô như đã nhịn một lúc lâu, cắn môi nói: "Có thể đổi tên cho nó không?"

"Tại sao phải đổi?" Hiển nhiên, cậu đối với việc này cũng không có chút hứng thú nào.

"Khó nghe, còn xui xẻo nữa." Sâm Sâm nói, "Đổi thành tiểu Hoàng hay gì cũng được."

Yêu cầu thật nhiều. Lục Thần Dục cau mày, giọng lãnh đạm: "Cậu tự nghĩ đi, tôi còn nhiều việc."

Bận bịu đến thế sao?

Sâm Sâm đứng lên, quan tâm hỏi: "Mỗi tuần cậu đều đến đây sao? Nhà cậu ở gần đây hả?"

Lúc cô nói chuyện mở to hai mắt, ánh sáng trong phòng không nhiều, đôi mắt đen to tròn như hai quả nho giống như một lúc nữa sẽ sáng lên, làm lòng người run rẩy. Hết lần này đến lần khác cô nói chuyện nhỏ nhẹ, cộng thêm trong ánh mắt tản ra sự tò mò, đặc biệt chân thành.

Trong lòng Lục Thần Dục khẽ động, bề ngoài vẫn lãnh đạm: "Hỏi nhiều như vậy làm gì?"

Có quỷ mới biết có phải cô thật sự quan tâm hay không.

"Sau này tôi muốn đến xem chó nhỏ." Sâm Sâm nói, "Có thể tìm cậu không?"

Lục Thần Dục híp mắt, vẫn không có cái gọi là nhiệt tình: "Cậu trực tiếp tới."

Sâm Sâm không biết làm sao. Mới vừa rồi thấy mặt cậu, cô cũng có thể cảm giác được tâm trạng người này không tốt, lãnh lãnh đạm đạm, cứ như đυ.ng phải lão Cao, nói một câu giống như được ông trời tặng một món quà. Cô tận lực duy trì sự ôn nhu và kiên nhẫn, cậu hay lạnh nhạt như vậy, chắc đang chê cô phiền.

"Cậu chán ghét tôi như vậy sao?" Sâm Sâm cười, cô biết cái loại tính cách này của mình không cách nào làm người khác thích được, thế nên trong lòng cô sao cũng được, có ý tốt nói với cậu, "Vậy sau này tôi không tìm cậu nữa, vừa vặn mẹ tôi cũng muốn đổi chỗ cho tôi, sau này tôi không cần phải ngại ánh mắt của cậu nữa. Bài tập tôi vẫn sẽ giúp cậu làm, nhưng nếu cậu không muốn..."

Cô dùng cặp mắt kia nhìn cậu, ánh mắt lấp lánh, nhẹ nhàng cười, hoàn toàn không thể nhìn ra một tia khổ sở. Lục Thần Dục nhìn cô, lên tiếng cắt đứt: "Mẹ cậu tại sao muốn đổi chỗ?"

Sâm Sâm đã chuẩn bị đi, nghe vậy, liền quay đầu nhìn cậu nói: "Mẹ tôi muốn tôi chuyên tâm học tập."

Lời nói của cô còn chưa dứt, Lục Thần Dục bước ra khỏi hàng rào, trực tiếp đi đến trước mặt cô. Sâm Sâm không biết cậu muốn làm gì, lùi hai bước lại đυ.ng phải vách tường, vẻ mặt lo lắng.

Trong ngực Lục Thần Dục tràn đầy lửa giận, thiếu chút nữa bật cười. Cậu đưa tay cởi khẩu trang, như vậy khi nói sẽ rõ ràng hơn.

Cậu cúi đầu sát lại gần cô, trong khi hô hấp, mọi khí nóng đều phả lên mặt cô.

"Cậu bây giờ không thể chuyên tâm học tập?" Lục Thần Dục rất không hiểu, cảm thấy vừa nãy cô như đang chỉ trích cậu, cậu không buông tha, tiếp tục chất vấn, "Tôi làm ảnh hưởng cậu học tập?"

Cậu dựa quá gần, Sâm Sâm cũng có thể nghe được tiếng cậu hô hấp, rất thô bạo, giống như đang phải đè nén cái gì.

Cậu giống như, lại mất kiểm soát.

__________________