Chương 20: Viên đường thứ hai mươi

Edit: Cindy

Beta: Peach

Trong phòng học im ắng, mọi người theo bản năng đều ngừng thở. Tan học, bên ngoài hành lang vô cùng náo nhiệt, các bạn học kề vai sát cánh kéo nhau đi nhà ăn hoặc về nhà, mấy bạn học ban nhất ngược lại cũng không hâm mộ, bây giờ chuyện phát sinh trong lớp bọn họ có hy vọng sẽ trở thành đề tài cho cuối tuần, rất nhiều bạn học mang tâm tình quần chúng ăn dưa.

Lục Thần Dục hình như lại lên cơn.

Khắc Lý Tư bị cắt đứt, giang tay ra: “Lục, em đối với việc đổi chỗ ngồi có ý kiến?”

“Ừ.”

Lục Thần Dục tựa lưng vào ghế ngồi, ngực hơi phập phồng, dư quang liếc thấy nữ sinh bên cạnh lại bắt đầu thu dọn đồ đạc, lần này là sắp xếp đống bài tập có ghi tên cậu.

Người cũng muốn đi, bài tập đương nhiên không cần phải làm nữa, tất cả đều trả lại cho cậu, tốt lắm. Lục Thần Dục lạnh mặt nhìn động tác của cô, lạnh mặt nhìn cô đem quyển sách bài tập thu xếp lại, vẫn đặt trên bàn dùng một quyển từ điển Tân Hoa đè lên.

Sự tức giận mãnh liệt không phát tiết lên nữa, ấm ức tích tụ trong lòng, cả người trên dưới đều không thoải mái.

Triệu Chiếu đoán Lục Thần Dục không muốn ngồi chung với mình, tay làm thành hình cái loa, hướng về phía người trước mặt kêu: “Lục ca, tớ có thể ngồi cùng lão Hàn.”

Lục Thần Dục không quan tâm.

“Nếu đã có bạn học có ý kiến, vậy tuần sau chúng ta lại thảo luận về việc thay đổi chỗ ngồi.” Khắc Lý Tư tôn trọng ý kiến của mọi người, “Còn ba ngày nữa, tất cả bạn học mỗi người đều có thể nghiêm túc suy nghĩ một chút, đến lúc đó chúng ta lại bàn lại.”

Khắc Lý Tư không muốn làm trễ nãi thời gian của các bạn học, để cho mọi người tan học. Ông vừa đi, Sâm Sâm liền nghe thấy người bên cạnh dùng một lực mạnh kéo ghế ra, phát ra âm thanh vang dội, sau đó liền trực tiếp đi ra ngoài.

Sâm Sâm có phần bị dọa sợ giật mình, bất quá thần kinh cô tương đối trì độn, nhìn cũng không phải phản ứng gì quá lớn. Cô cúi thấp đầu, cảm giác được đối phương rất không cao hứng. Có đổi một chỗ ngồi thôi mà, cậu tức giận thế làm gì?

“Lục ca! Lục ca!” Triệu Chiếu đứng dậy đuổi theo.

Các bạn học lục đυ.c rời khỏi phòng học, Sâm Sâm đem toàn bộ mặt bàn sửa sang lại lần nữa, bụng cô không được thoải mái, không muốn đến nhà ăn cùng nhiều người chen lấn, ở tại chỗ nghỉ ngơi. Những bạn học khác dường như đối với chuyện đổi chỗ này không có ý kiến gì, ngay cả Lâm Thiên Úy cũng không phải không bỏ được Quyền Tuấn Hi, nhưng mà hôm nay cô ấy như bị chuyện gì quan trọng hơn thu hút đi sự chú ý, sau khi tan học cũng không có lập tức về nhà, đi quanh phòng học một vòng, bắt được mấy bạn học còn chưa rời đi nói chuyện, quay đầu nhìn lại, Sâm Sâm vẫn còn ở đó.

“Tớ muốn tranh cử làm chủ Tieba trong trường, bỏ giúp tớ một phiếu.” Lâm Thiên Úy đi tới, lấy điện thoại ra show tài khoản cấp 13 của cô ấy.

Tinh thần Sâm Sâm không tốt lắm, nghe được hai chữ “Tieba” tâm trạng lại có chút mâu thuẫn, nhưng Lâm Thiên Úy vô cùng hào hứng, cô vừa vặn không có chuyện gì làm, liền đáp ứng: “Được.”

“Tặng cậu trà sữa.” Lâm Thiên Úy từ bên trong bàn lấy ra một cốc trà sữa giống như lần trước, nhìn về phía bàn của Sâm Sâm “Ai.” một tiếng, “Ôi, cậu đã có rồi sao? Cái này là trong tiệm võng hồng trước cửa trường học, mùi vị không tệ lắm, hẳn là có một đoàn người xếp hàng rất lâu.”

Sâm Sâm mới vừa lấy điện thoại di động ra, nghe vậy, có chút lo lắng run sợ, mua một ly trà sữa thôi mà cũng phải xếp hàng thành một đoàn?”

Cái ly này của cậu sao còn lại nhiều như vậy, thật lãng phí a.” Lâm Thiên Úy bĩu môi một cái, “Mùi vị của trà sữa qua hai giờ liền biến đổi, cậu lại để đây bao lâu, đổ sạch đi.”

“Được.” Sâm Sâm mím môi, “Chờ lát nữa tớ sẽ đem đổ sạch.”

Đây là Lục Thần Dục mua cho cô, cô cũng không uống được bao nhiêu, nếu để cậu biết, khẳng định sẽ giận. Nhưng chuyện này cũng không thể trách cô, ai biết cậu sẽ mua một cốc trà sữa ướp lạnh về, cô lại vừa đến kỳ kinh nguyệt, vì không muốn lãng phí tâm ý của cậu, xế chiều hôm nay cô đã rất cố gắng mà uống một chút.

“Cho nè.” Lâm Thiên Úy đem cốc plastics để trên bàn của cô, thúc giục, “Bỏ phiếu được chưa?”

Sâm Sâm phục hồi lại tinh thần, đem điện thoại di động đưa cho cô ấy, nói: “Tớ muốn bỏ phiếu cho cậu, nhưng nó nói tớ không có quyền hạn.”

“Cấp bậc của cậu quá thấp.” Lâm Thiên Úy nói, “Cậu cứ đánh dấu ở đấy, tùy tiện tìm mấy bình luận trả lời một chút, làm tăng kinh nghiệm, rất nhanh là có thể bỏ phiếu rồi.”

“Nga.” Sâm Sâm làm theo lời cô ấy, trước tiên đánh dấu lại, sau đó nhấn vào một cái bình luận mới, không nghĩ tới thế mà lại nhắc đến cô.”

Lớp chúng tôi sắp đổi chỗ ngồi, đoán một chút xem lão đại tuần sau có phải muốn độc thân hay không?””Cậu lần này hẳn sẽ không cần ngồi cùng bàn với ai đi?”

“Chuyện Lục Thần Dục có người ngồi cùng bàn được bao lâu rồi a?”

“Ngồi cùng bàn với một nữ sinh được nửa tháng rồi.”

“Ghen tị khiến cho mặt tôi đều vặn vẹo toàn bộ rồi! Ngồi cùng bàn với cậu ấy là ai!?”

“Cái tên kia cũng quá ra vẻ đi.”

Thật là phiền, tại sao bình luận nào về Lục Thần Dục cũng nhắc tới cô? Ngoại trừ tướng mạo cùng tính cách ra, bây giờ ngay cả tên cũng bị công kích.

Sâm Sâm có chút buồn phiền, muốn cứu vãn chút tôn nghiêm của mình, ở phía dưới trả lời: “Tôi cảm thấy tên láy chả có gì là kiểu cách!” còn kèm thêm mấy icon tỏ vẻ vô cùng tức giận.”

Gần đây có thật nhiều bài post bị đóng, còn muốn đổi người quản lí, nghĩ mấy người thừa dịp thời điểm tôi không có ở đây nói cái gì?”

“Nghe nói đổi người quản lý là ý kiến của lãnh đạo, mừng sắp tiến vào thời kì Hội học sinh quản lý.”

“Xuỵt, sau này nói chuyện cẩn thận một chút, tôi đây cũng là hai ngày này mới biết, thì ra trong nhóm người quản lý có giáo viên trà trộn vào.”

“Cuộc đời tôi chỉ có 2 chữ: học tập!”

Sâm Sâm cũng đăng: “Nhiều vấn đề trao đổi học tập cũng vô cùng tốt.”

Vòng vèo trên Tieba xong, Sâm Sâm lướt nhìn xuống đầu trang, quả nhiên phát hiện Tieba hôm nay cùng tuần trước có rất nhiều điểm không giống nhau, ít đi rất nhiều bài bát quái, đề tài hot nhất hiện nay cũng là về vấn đề đổi người quản lý. Sâm Sâm một chút cũng không muốn trở thành đối tượng để người khác nghị luận, loại biến hóa này đối với cô là một chuyện tốt. Cô còn thấy mấy bài viết nhấn mạnh mấy bài về quy định, ví dụ như cấm sử dụng từ ngữ mang tính nhục mạ, cấm tiến hành công kích thân thể của các bạn học vân vân, tất cả bài trên trang đầu cô đều dùng câu bình luận thống nhất: “Ủng hộ ủng hộ ủng hộ ủng hộ đầy đủ năm chữ cũng không thiếu” cố gắng thu thập thêm kinh nghiệm.

Bầu không khí ở Tieba thay đổi lớn, nhìn dáng vẻ đều là công sức của hội học sinh. Sâm Sâm bây giờ đối với bọn họ rất có hảo cảm, mấy cái nhóm nhỏ vụиɠ ŧяộʍ khi dễ bạn học chẳng qua chỉ là số ít phân chuột, phần lớn cán bộ đều tận chức tận trách.

Thu thập thêm mấy vòng, cấp bậc Tieba của cô cũng tăng lên, tìm được bài bỏ phiếu liền bỏ cho Lâm Thiên Úy một phiếu.

Trên sân thể dục, bóng dáng đang chạy dưới tà dương như khoác lên một tầng vàng óng. Các khu vực đều có bạn học đang tích cực hoạt động, nhưng mà náo nhiệt nhất vẫn là khu bóng rổ.

Gần như mỗi một sân bóng rổ đều bị các nam sinh chiếm, có mấy nữ sinh đứng một vòng bên ngoài vây xem, mỗi khi có người tới gần bỏ bóng vào rổ, các cô ấy sẽ vỗ tay bôm bốp, rất là hưng phấn.

Trong một góc của sân bóng, có hai nam sinh quần áo không đổi, trước ngực cùng sau lưng nhiễm một mảng lớn mồ hôi, có thể thấy thân thể cường tráng và đường cong của bắp thịt. Triệu Chiếu hai tay chống đầu gối, thở hồng hộc chỉ huy người khác: “Đừng để cho cậu ấy qua.”

Bạn học bị chủ huy đó sắc mặt cứng lại, cậu ta dĩ nhiên không muốn để cho người trước mặt qua, không biết sao người kia làm một động tác giả, cậu ta liền phân tâm, đối phương dễ như trở bàn tay vượt qua phòng tuyến.

Ngón tay thon dài có lực giữ lấy bóng rổ, Lục Thần Dục một mạch xông tới, lấy đà nhảy lên, tới gần ném bóng vào rổ.Bóng rổ vững vàng vào lưới, bịch một tiếng đập xuống đất.

“Thật là đẹp trai a!” Các nữ sinh vây xem đều liều mạng vỗ tay.

Lục Thần Dục đầu đầy mồ hôi, tiện tay kéo vạt áo sơ mi ra lau trán, lộ ra cơ bụng cường tráng.

Triệu Chiếu nghe được tiếng các nữ sinh ngược lại hít vào một hơi, nhìn ra được các cô ấy đang cố gắng khống chế biểu tình, nhưng mặt vẫn rối rít đỏ lên. Cậu chạy tới, hỏi Lục Thần Dục: “Có muốn chơi nữa không?”

Lục Thần Dục từ khi ra khỏi phòng học, mặt bắt đầu xanh đen, đến giờ cũng chả tốt hơn tí nào, chẳng qua là so với lúc xuống lầu nhìn tỉnh táo hơn nhiều rồi. Cậu nghiêng đầu liếc mắt nhìn vị trí của ánh hoàng hôn, rất keo kiệt mà nhả ra hai chữ: “Đi.”

Hai người đi ra khỏi sân bóng, có mấy nữ sinh chạy đến trước mặt của Triệu Chiếu đưa hai chai nước trong ngực ra.

“Triệu… bạn học Triệu, các cậu chắc cũng khát nước rồi, tớ mua hơn hai chai nước, cho các cậu uống.” Cô nói chuyện lắp bắp.

Triệu Chiếu cười hì hì, cậu dĩ nhiên biết nữ sinh người ta là hướng về phía Lục Thần Dục mà tới, lại không dám trực tiếp đi tìm bổn tôn, mượn cớ cùng cậu nói chuyện mà thôi. Lục Thần Dục nhìn cũng không nhìn, trực tiếp đi vòng qua người nữ sinh, Triệu Chiếu ngược lại rất có hứng thú, còn hỏi: “Bao nhiêu tiền a?”

Nữ sinh thấy Lục Thần Dục bỏ đi, rõ ràng rất thất vọng, dẩu môi nói: “Không lấy tiền, cho cậu.”

“Cậu không muốn lấy tiền của tớ, tớ liền không có cách nào nhận.” Triệu Chiếu kiên trì.

Nữ sinh không thể làm gì khác hơn là nói ra một con số, hy vọng Triệu Chiếu có thể giúp cô ta đem nước đưa đến tay của Lục Thần Dục. Triệu Chiếu lấy ra một tờ tiền chẵn lớn cho cô ấy, không để cho cô ấy trả lại tiền, cầm nước chạy đi tìm Lục Thần Dục.

“Lục ca.” Triệu Chiếu đem nước đưa cho cậu, lại sợ cậu không nhận, lại nói thêm một câu, “Tớ đã trả rất nhiều tiền.”

Lục Thần Dục nhàn nhạt liếc nhìn cậu một cái, rất cho mặt mũi mà nhận nước, ừng ực uống mấy ngụm lớn, nước tràn ra dọc theo hầu kết ở cổ họng trượt thẳng xuống, cùng mồ hôi hợp thành một thể.

Nữ sinh đi theo phía sau ước chừng rất vui vẻ, không nhịn được phát ra tiếng hưng phấn lại đè nén tiếng thét chói tai. Triệu Chiếu cười cười, còn nói: “Hôm nay cũng quá trễ rồi, Lục ca, nếu không chúng ta đi nhà ăn ăn cơm đi.”

“Không có khẩu vị.” Lục Thần Dục uống nước xong, đem chai bóp dẹt, ném vào thùng rác ven đường.

“Vậy cậu chờ tớ một chút, tớ về phòng học lấy đồ.” Triệu Chiếu nói, “Tớ cùng cậu cùng nhau trở về.”

Lục Thần Dục từ chối cho ý kiến. Hai người chậm rãi di chuyển đến khu giảng dạy, phòng học lúc này gần như không người, ngay cả học sinh trực nhật cũng đã đi hết. Triệu Chiếu đi vào phòng học, từ trong ngăn kéo cầm lấy điện thoại, máy chơi game cùng mấy cục sạc cùng dây sạc nhét vào trong balo.

Lục Thần Dục vốn là đứng ở cửa chờ, bỗng liếc thấy một bóng người đang dựa vào tường. Cậu đi tới, nhìn thấy nữ sinh tinh thần uể oải gục xuống bàn, trong tay cầm một cốc trà sữa tỏa ra hơi nóng. Một cốc trà sữa sáu đồng rưỡi, đã uống được một nửa, cốc cậu mua vẫn còn đặt trên bàn, hai mươi tám đồng một ly, vẫn còn đầy.

Cậu lấy đi cốc trà sữa sớm đã đổi mùi vị, tới chỗ thùng rác phía sau phòng học ném một cái, trà sữa đậm đà chảy xuống, một luồng hương thơm ngọt ngấy tỏa ra.

Sâm Sâm híp nửa mắt dưỡng thần, đầu tiên là ngửi thấy một mùi mồ hôi mãnh liệt, tiếp theo có cảm giác như người nào đó đang tới gần mình, rất nhanh lại cách xa, sau đó nghe có người cao hứng gọi: “Em gái Sâm Sâm, cậu vẫn còn ở đây à?”

Cô mơ hồ ngồi dậy, quay đầu, tầm mắt bị nam sinh đứng ở hành lang chặn lại. Nhìn từ phía sau, sống lưng nam sinh quả thật so với cây cột điện còn thẳng hơn, cúc áo sơ mi không cài cẩn thận, hơn phân nửa đều lộ ra bên ngoài, rất không có quy củ, phía dưới là đôi chân dài quá mức, đem quần đồng phục học sinh tạo ra cảm giác thời trang nhàn nhã.

Tầm mắt Sâm Sâm dời lên, sau lưng còn có một lớn mảng lớn mồ hôi.

“Lục Thần Dục.” Thanh âm của cô có chút khàn.

Nam sinh nghiêng đầu, liếc cô một cái, không mang theo bất kỳ biểu cảm gì.

Sâm Sâm liếc nhìn mặt bàn, mím môi “Cậu đem trà sữa ném đi rồi à?”

“Cái gì trà sữa?” Triệu Chiếu lại gần, nhìn cái này một chút, lại nhìn cái kia một chút, “Cái gì? Cái gì”

Lục Thần Dục xoay người, cho một tay vào túi quần, từ trên cao nhìn xuống, giọng nói không có chút hứng thú nào: “Không muốn uống tại sao còn giữ?”

Cậu quả nhiên mất hứng. Sâm Sâm dời ánh mắt, ngượng ngùng nói: “Hai ngày nay thân thể tôi không thoải mái, không thể uống nước đá.”

Thanh âm càng ngày càng thấp, lúng túng.

“Hahaha là như thế a” Triệu Chiếu phát ra tiếng cười ấm áp mà không mất lễ phép nói, “Cái kia, em gái Sâm Sâm, cậu phải chú ý thân thể, nghỉ ngơi cho khỏe a, chúng tớ về trước.”

Lục Thần Dục không động.

Cậu duy trì tư thế cũ, nhìn nữ sinh bởi vì quẫn bách mà hơi đỏ mặt, con ngươi hơi co lại, cảm giác khiến cho người ta không thoải mái rùng mình phai đi chút. Triệu Chiếu thấy cậu cứ đứng ở đó, không nhịn được thúc giục: “Lục ca.”

Lục Thần Dục đột nhiên quay trở về chỗ ngồi, từ trong ngăn bàn lấy ra một cái hộp màu hồng, đặt trước mặt Sâm Sâm.

Một hộp quà được gói tinh xảo, bên ngoài còn cột nơ con bướm.

Sâm Sâm có chút ngây ra, đột nhiên ngẩng đầu, nhìn về phía cậu: “Đây là cái gì? “Đôi mắt mở thật to, có chút khẩn trương, có chút cảnh giác.

Rất sợ cậu bỏ vào trong hộp vật gì kì quái.

Lục Thần Dục nhìn chằm chằm cặp mặt như ánh trăng sáng ngời đầu tháng, đột nhiên có chút muốn cười, mang ý châm chọc.

“Cậu cứ thử ném nó đi xem.” Cậu hung ác nói.