Chương 51: Huyền diệu

1432 Chữ Cài Đặt
Hồ Bạch Lạc - Chương 51: Huyền diệu

Chương 51: Huyền diệu

Hồn tiên của Ưu Linh trở về bên tiên thể. Ưu Linh mở mắt. Nàng bắt gặp ánh mắt ngạc nhiên của Thiên Long, nàng mỉm cười.

Thiên Long nói với Ưu Linh:

"Em đã ngủ lâu lắm đấy. Đã tới thảo nguyên Hồng Cúc rồi đây. Đây là khu Nhất Tâm, phía trước có hồ nước trong, có nhiều Hoa Hồng Cúc, Hoa Mắt Xanh đang nở rộ. Em có thấy từng bầy hồ điệp bay phấp phới không, Xích Hồ Điệp có màu sắc như màu áo của em. Chúng ta đang ở dưới cây Ma Ni, có từng đợt Diệu Khí sẽ giúp em bớt phần đau đớn".

Thiên Long vừa nói vừa chỉ tay đến phong cảnh mà chàng đã chọn cho nàng. Giọt nước mắt khẽ khàng lăn dài theo đuôi mắt. Trên đôi môi nhợt nhạt của tiên tử một dòng máu đỏ thẫm trào tuôn.

Thiên Long hốt hoảng nói:

"Ưu Linh, em có sao không?" Thiên Long đỡ Ưu Linh lên, thần thảng thốt. Thiên Long nghẹn ngào, tuôn đôi dòng lệ khi thấy lưng của Ưu Linh đầy Thần Châm Tiêu Linh. Thiên Long hiểu ra tất cả, Thần Châm Tiêu Linh là thần khí của tộc Kim Điểu chỉ có Tiểu Vũ mới có thể thi triển được.

"Thiên Long, em không thể chạy cùng anh trên thảo nguyên được nữa rồi. Kiếp này tái sinh gặp được anh là điều hạnh phúc nhất của em. Có anh chỉ bảo, em hiểu thêm nhiều về khổ, vô thường, vô ngã trong cõi thiên hà. Em đã tu tập rất nhiều, tâm bình an mà buông bỏ được nhiều thứ. Em đã có được sự yêu thương từ thần Thiên Long – vị thần oai nghi nhất cõi trời Thiên Hoa. Trải qua bao nạn kiếp em vẫn luôn cảm nhận được tình cảm ấm áp ấy. Cám ơn anh - Thiên Long đã đến bên cuộc đời em". Ưu Linh nói.

Thiên Long nhìn Ưu Linh nói:

"Ưu Linh, anh cũng đã có những giây phút hạnh phúc nhất khi được ở bên em. Khi gặp bắt gặp ánh mắt em trong lần đầu gặp gỡ anh đã tự nói với lòng. Đây sẽ là nữ tiên tử anh bảo vệ suốt đời, che chở suốt đời, yêu thương suốt kiếp. Cám ơn em đã dành tình yêu cho anh, cám ơn em đã đến bên cuộc đời anh".

Cả hai đều khóc, trước quy luật vô thường không chỉ nhân, ma mà cả thiên cũng phải khuất phục. Sinh ly tử biệt đến và chia cách những yêu thương.

Cảm giác đau đớn chạy dọc sống lưng, nguồn tủy nơi từng đốt sống bắt đầu khô cạn, nỗi đau khổ, thống khổ đó là không thể nào gọi thành tên được. Vì độc tố đã ngấm vào tiên cốt, khiến toàn thân Ưu Linh như kiệt sức, thoi thóp chút hơi tàn. Từng đợt từng đợt thống khổ trôi đến. Từng đợt ngọc ưu linh thoát ra khỏi thân của Ưu Linh trôi thành dòng. Thiên Long nắm chặt tay người yêu mà xót xa, đau đớn như hàng ngàn vết kim đâm vào trong tâm khảm.

Lúc đó Tiểu Vũ vừa bay đến, cô chỉ dám đứng từ xa nhìn Thiên Long và Ưu Linh dưới gốc cây Mani. Đôi uyên ương mệnh khổ đang che chở cho nhau, đang níu kéo từng chút một sự sống, tranh đấu với cái chết.

Ưu Linh trút hơi thở cuối cùng trong vòng tay yêu thương của Thiên Long.

Cả người Ưu Linh phát quang, ánh sáng dịu dàng tỏa ra xung quanh làm sáng cả một vùng thảo nguyên Hồng Cúc. Ngọc Tâm ưu linh xuất hiện rồi tan vỡ ra thành từng mảnh và tiêu biến. Duy chỉ có một mảnh ngọc cuối cùng còn lại bay về Hồ Bạch Lạc. Một dòng nhựa trong suốt lấp lánh bụi vàng xuất hiện và bốc hơi vào không trung.

Ngay lúc đó, dưới hồ Bạch Lạc dòng nhựa trong suốt ấy hội tụ tại rễ của cây Bạch Xích, hình thành một mầm non. Nước trong hồ Bạch Lạc sủi bọt lăn tăn, rễ cây Bạch Xích run lên bần bật, tạo thành khung chắn bảo vệ cho mầm sống.

Đồng lúc đó, Dược Sư Hoa Linh xuất hiện. Cả đáy hồ Bạch Lạc sáng rỡ. Từng bước chân nhẹ nhàng, Dược Sư Hoa Linh Y tiến tới rễ của cây Bạch Xích, Dược Sư Hoa Linh Y đưa bàn tay chạm vào mầm non, khiến mầm non như tỉnh giấc, nhẹ nhàng tách lớp bao xanh vươn lên hình thành một thân cây với lá xanh mướt, trong khoảnh khắc lá tàn héo rụng đi, từ đó một bông hoa màu vàng trong suốt vươn lên, hoa bung cánh nở, tỏa ánh sáng dịu nhẹ, lay nhẹ nhàng trong làn nước lạnh giá.

Dược Sư Hoa Linh Y khẽ nâng cánh hoa nói:

"Mạn Hoàng Sa Hoa, con chính là bước đệm tiếp nối nữa Mạn Châu Sa hoa và Mạn Đà La hoa. Bởi Mạn Châu Sa hoa, tình luyến ái và chấp niệm còn quá nặng nề mà mãi mãi dẫn lối trong cõi U Linh, không bao giờ có thể ra khỏi nơi đau khổ đó. Còn Mạn Đà La hoa đã sám hối quay đầu nên được về cõi Phật mà sinh trưởng. Riêng con tuy mang tâm niệm thiện lành song vẫn còn chấp niệm sâu dày, nằm ở trung gian, lại mang trong mình uy lực vô song mà không nơi nào giữ được cho nên mãi trôi lang thang, vô định trong thiên hà.

Lời nguyền của con sẽ không thể nào hóa giải được. Cả khi con chảy vào thân của tiên tử Ưu Linh, mong muốn mối lương duyên của cặp Thần Tiên này hóa giải cho mình thì cũng không thể được. Thiên mệnh đã định, con hãy ở lại đây, trấn giữ cho núi Giao Linh này".

Hoa có linh tính hiểu được ý của Thánh Tiên mà run khẽ khàng, toàn thân tiết ra những hạt ngọc li ti vàng óng ánh. Thánh Tiên chạm khẽ vào cây Bạch Xích, Bạch Xích nới lỏng bộ rễ của mình ra tạo thành vòm che chở cho Mạn Hoàng Sa hoa.

Mạn Hoàng Sa hoa trở về tạo nên một uy lực vô cùng mạnh mẽ, lập tức hội tụ hàn khí tại Bạch Lạc. Băng phiến tan rã, cây cỏ đâm chồi, đơm hoa kết trái. Những cánh hoa Thánh Y xung quanh hồ bung nở giữa đất trời. Cây Bạch Xích tan băng lột bỏ bộ áo trắng như pha lê trở lại dáng vẻ ma mị xanh biếc đứng vững chãi giữa hồ Bạch Lạc. Hoa Thủy Ngọc từng đợt hồi sinh, từ lớp hoa như từng lớp ngọc chiếu lấp lánh bao phủ cả mặt hồ. Từ trường lan mãi ra xa, càng củng cố kết giới tại rừng Cẩm. Bạch Lạc khoác lên mình chiếc áo của mùa xuân, xanh tươi đầy sức sống.

Dược Sư hoa Linh Y mỉm cười nhìn Mạn Hoàng Sa hoa. Nụ cười ấy bỗng vụt mất khi Dược Sư Hoa Linh Y nhìn thấy từ những hạt ngọc ưu linh ở đáy hồ Bạch Lạc mở vỏ kêu lên tach tách hình thành nên những mầm Xích Liên. Xích Liên trong nháy mắt tăng trưởng không ngừng hình thành nên búp sen nở thành những đóa Xích Liên đỏ thẫm, Thánh tiên cất tiếng nói: "Hoa Sen đỏ mọc lên từ đáy hồ Bạch Lạc". Thoáng bất ngờ, Dược Sư Hoa Linh Y đã nhìn thấy mảnh ngọc tâm của Ưu Linh hiển hiện ngự trên cánh hoa Xích Liên, hoa sen bung nở đón lấy mảnh ngọc tâm rồi trở về trạng thái búp sen bao bọc lưu giữ mảnh ngọc tâm ấy.

Dược Sư Hoa Linh Y lúc ấy nhìn thấy được tương lai mà hơi chau đôi mày. Thánh tiên bước tới chạm khẽ vào búp Xích Liên rồi nói: "Nếu là phước không phải họa, nếu là họa tránh không khỏi. Mọi việc do duyên mà thành, cũng vì duyên mà diệt. Âu cũng là nhân duyên mà con phải trải qua. Nếu con có thể vượt qua được kiếp nạn cuối cùng này nhất định sẽ đạt thánh quả". Nói xong thánh tiên rời đi.