Chương 50: Giải kiết

2164 Chữ Cài Đặt
Hồ Bạch Lạc - Chương 50: Giải kiết

Chương 50: Giải Kiết

Cuối cùng mặt trời từ phía đằng Đông cũng bắt đầu lên, từng tia nắng chiếu rọi khắp trong điện. Ưu Linh thức giấc, khẽ trở mình đã thấy mình nằm gọn trong lòng Thiên Long tự bao giờ. Hai người nhìn nhau cười âu yếm, cả hai không nói gì nhưng ánh mắt thì trao cho nhau biết bao là trìu mến.

Thiên Long nói với Ưu Linh:

"Hôm nay, anh sẽ đưa em đến thảo nguyên Hồng Cúc, nơi đó có rất nhiều hoa Hồng Cúc, hoa Mắt Xanh, có mây trời nhẹ nhàng trôi, có những đàn hồ điệp đầy màu sắc. Em sẽ rất thích".

Ưu Linh mỉm cười, gật đầu đồng ý. Thiên Long lấy áo choàng Bạch Hợp khoác lên người Ưu Linh rồi cả hai bước lên Mây Tím, cùng bay về phía thảo nguyên.

Đã một ngày một đêm trôi qua, không vào được Điện Ngọc, Tiểu Vũ vô cùng tức giận, tìm mọi cách để phá kết giới nhưng vô hiệu. Từng thời khắc trôi qua là từng thời khắc Tiểu Vũ sống trong sự sân hận, giày vò bởi tâm đố kỵ. Tiểu Vũ nhớ lại lời của Chu Tượng nói: "Sáng hừng đông, ngày mai muội nhất định phải trở về cho dù có gặp được Thiên Long hay không, nếu em về trễ tất cả sẽ bại lộ." Tiểu Vũ tức giận đến run người khi thấy hừng đông đang lên.

Cùng lúc đó, Mây Tím xuất hiện đưa Ưu Linh và Thiên Long rời khỏi điện ngọc bay về hướng Thảo Nguyên Hồng Cúc. Thời cơ đã đến. Vì lòng thù hận và ganh ghét quá lớn mà Tiểu Vũ nổi cơn giận đùng đùng quyết chí đuổi theo Ưu Linh và Thiên Long.

Cả hai người đều không phải là đối thủ của Tiểu Vũ nữa. Ưu Linh sắp tiêu vong, Thiên Long đã mất đi ngàn năm công lực. Vì thế chẳng mấy chốc Tiểu Vũ đã đuổi kịp hai người.

Khi thấy Mây Tím thấp thoáng trước mặt, Tiểu Vũ xuất chiêu hiểm độc. Tiểu Vũ dùng Thần châm Tiêu Linh phóng về phía Mây Tím. Trong lòng Tiểu Vũ giờ tràn ngập lòng căm tức nên không còn nhớ đến Thiên Long, Tiểu Vũ đâu biết rằng bên cạnh Ưu Linh chính là Thiên Long. Thiên Long cũng có thể bị trúng Thần Châm bất cứ lúc nào.

Khi lòng con người đã tràn ngập nỗi căm tức nhất là lúc lửa sân nổi lên ngùn ngụt sẽ khiến người đó không còn sáng suốt, đánh mất đi bản thân mình, sẽ nói ra những lời, sẽ làm ra những chuyện gây tổn thương người đối diện. Để rồi khi cơn sân hận qua đi, sự tổn thương ấy khiến niềm tin mà người kia đã trao cho mình đã không còn nguyên vẹn nữa, có hối hận bao nhiêu cũng không thể nào quay lại.

Ưu Linh cảm nhận được luồng sát khí của thần châm đang bay đến. Nàng nhìn Thiên Long, rồi nhẹ nhàng xoay người ra phía sau che cho Thiên Long. Nàng choàng tay mình qua eo của Thiên Long, rồi đặt hai tay lên ngực của Thiên Long, sau đó lại áp má mình vào vai của Thiên Long. Hơi thở nhè nhẹ của Ưu Linh làm Thiên Long rất nhột nhạt, Thiên Long mỉm cười, lòng dâng lên nỗi trìu mến, thương yêu. Chàng lấy tay mình, đặt lên tay của Ưu Linh.

Đã lâu lắm rồi, Ưu Linh mới chủ động bày tỏ sự âu yếm với chàng như vậy. Bao lâu nay, vì sứ mệnh bảo vệ núi Giao Linh, đánh nhau với Thiên Ma, Nữ Vương thiên ma, sự quên đi, sự chia cách, vì bệnh tật, đã khiến cho hai người chưa được gần gũi nhau một cách thân mật như vậy.

Giây phút đó là giây phút ấm áp, hạnh phúc. Tình yêu thương không phải là sở hữu, không cần phải chiếm đoạt, nếu tình yêu đó đúng là của mình thì sẽ vẫn mãi là của mình. Nếu tình yêu đó được người kia dành trọn cho mình thì dù trải qua bất kỳ gian nan thử thách gì, tình cảm đó vẫn mãi vẹn nguyên dành cho mình mà thôi.

Thần châm tiêu linh vừa được phóng ra đã phát huy nội lực mạnh mẽ kinh hồn của nó. Khi Ưu Linh chỉ vừa kịp lấy thân mình che cho Thiên Long thì những chiếc Thần Châm Tiêu Linh vô tình, lạnh lẽo đã đâm vào thân thể yếu ớt của tiên tử.

Mỗi Thần Châm vừa chạm tiên thân liền ghim chặt vào những cốt tủy, phong ấn tiên linh. Nếu như các vị tiên tử bình thường chắc hẳn đã ngất đi vì sự đau đớn tột cùng, và dần hồn tiêu phách tán. Nhưng với Ưu Linh là tiên tử được sinh ra từ Vòng Hoa Linh của Dược Sư Hoa Linh Y hóa hiện, nàng chịu đựng được Thần Châm trong vài canh giờ. Khi những Thần Châm xuyên vào gân cốt, Ưu Linh dùng hết nội nguyên để phong ấn thần châm, những thần châm tiêu linh bị chặn đứng lại. Hoa Linh ho vài tiếng, hai tay nàng không còn sức, buông lỏng xuống.

Thiên Long lo lắng đỡ lấy Ưu Linh cho nàng nằm tựa đầu vào vai mình, rồi nhẹ nhàng ôm Ưu Linh vào lòng.

Nàng bình tĩnh nhìn Thiên Long mỉm cười, nói với Thiên Long rằng muốn nằm nghỉ vì hơi mệt. Thiên Long lo lắng, Ưu Linh trấn an:

"Em không sao, em chỉ muốn nằm trong tay anh ngủ một chút, cũng gần tới Thảo Nguyên Hồng Cúc rồi, em sẽ ngủ một chút để khi đến đó em còn chơi đùa".

Thiên Long nhìn Ưu Linh mỉm cười:

"Được rồi, em ngủ một chút đi nhé!"

Khi vừa nhắm mắt, Ưu Linh dùng tất cả nội nguyên của mình xuất hồn bay đến trước mặt Tiểu Vũ. Tiểu Vũ kinh hãi lùi lại phía xa. Tiểu Vũ không ngờ trước mặt mình là Ưu Linh, Tiểu Vũ thầm nghĩ: "Nàng ta đã kiệt sức, tiên kiếp đã mãn dần thể hiện qua tiên thể, lại bị trúng Thần Châm Tiêu Linh, sao Ưu Linh có thể đứng an nhiên trước mặt mình như vậy."

Ưu Linh vận váy màu hồng sen, khoác áo Bạch Hợp bên ngoài, tóc nàng vén một bên, tóc mây của nàng bay bay trong gió lạnh.

Tiểu Vũ không từ bỏ sát tâm, không để cho Ưu Linh mở miệng giãi bày đã rút Phi Kiếm tấn công. Nhanh như cắt Ưu Linh, né tránh đường kiếm chí mạng từ Tiểu Vũ, cả hai cùng giao đấu. Dù đã rất mệt và kiệt sức nhưng là một vị tiên tài giỏi được tôi luyện qua bao thử thách, Ưu Linh luôn chiếm ưu thế. Ưu Linh bình tĩnh đón từng đường gươm chí mạng của Tiểu Vũ, nhẹ nhàng hóa giải và đánh trả Tiểu Vũ. Tiểu Vũ không phải là đối thủ của Ưu Linh, sao nhiều lần bị té xuống, nhưng vẫn ngoan cố tấn công, càng đánh càng bại, càng thêm bị thương.

Thấy Tiểu Vũ vẫn không hề hối cải, Ưu Linh dùng ngọc ưu linh phong tỏa nội nguyên của Tiểu Vũ, khiến Tiểu Vũ hóa nguyên hình trở thành Kim Điểu. Sau đó nàng dùng nội lực hóa Tiểu Vũ lại hình người. Tiểu Vũ không thể cử động, đành nghe Ưu Linh nói:

"Em hận chị đến như thế ư?"

Tiểu Vũ nói trong căm giận:

"Nói chuyện thật nực cười, đúng vậy, ta hận cô vì cô xuất hiện đã cướp đi người mà ta thầm yêu trộm nhớ. Nếu không có cô xuất hiện thì ta và Thiên Long đã là một cặp trời sinh. Vì cô ta đã mất tất cả, làm bao nhiêu điều xấu ác cũng chỉ để cô biến mất trong cõi thiên hà này. Vì cô mà những người yêu thương ta đã rời bỏ ta".

Bao nhiêu uất nghẹn dồn nén bấy lâu nay, Tiểu Vũ như nói ra hết trong lúc này, những giọt nước mắt thi nhau rơi xuống. Giọt nước mắt tủi hờn.

Ưu Linh nhìn Tiểu Vũ rồi nói:

"Em nghĩ mọi chuyện không tốt của em đều là do chị gây ra sao. Có bao giờ em nghĩ lại, những chuyện ấy chính là em tự gây ra cho chính mình. Vì lòng đố kỵ, ghen ghét, nhỏ nhoi đã được em nuôi lớn lên bằng sân hận, tham lam và si mê. Nó lớn lên mãi trở thành con quái vật, và nuốt đi tâm hồn lương thiện của em rồi.

Em không bao giờ thay đổi được hoàn cảnh bên ngoài. Trong thiên mệnh, chị nhất định phải sinh ra trong kiếp này, đó là điều hoàn toàn không thể thay đổi. Em, chị và tất cả chúng sinh trong cõi thiên hà này đều không thể thay đổi hoàn cảnh, thay đổi người khác, chúng ta chỉ có thể thay đổi chính bản thân mình. Tất cả đều tuân theo quy luật nhân quả, duyên sinh trong vũ trụ này.

Tại sao em không biết sống trong hiện tại và biết ơn những gì em đang có. Em hãy nghĩ lại đi, trước đây em vẫn có biết bao người yêu thương bên cạnh. Em cũng là một vị thần rất thông minh và tài giỏi, tại sao em lại so sánh mình với người khác. Mỗi người trong chúng ta có những biệt nghiệp khác nhau, em so sánh chỉ làm cho bản thân thêm phiền não.

Chính lòng thù hận của em đã gieo một hạt đắng vì thế luật nhân quả cho em quả đắng. Giờ em cảm thấy cô đơn, buồn khổ và đánh mất tất cả rồi phải không? Lưới trời l*иg lộng tuy thưa nhưng khó thoát. Mình là người chịu và nhận lấy những gì mình đã gieo trồng. Vô minh sinh ra phiền não. Không thể cầu xin hay hiến lễ chỉ có con đường tu tập mới có thể thoát khỏi vô minh. Em hãy quên đi mà làm lại từ đầu".

Tiểu Vũ nghe từng lời của Ưu Linh mà đau xót tận tâm can, lòng hối hận và tủi thân bắt đầu được đánh thức trong tâm thức của một vị thần.

Tiểu Vũ nghẹn ngào nói:

"Nhưng em không tin là chị không oán hận em, vì em đã làm cho cuộc đời của chị gặp biết bao sóng gió, hãm hại chị không biết bao nhiêu lần. Làm sao chị có thể tha thứ cho một người như em."

Ưu Linh thanh thản mỉm cười nói với Tiểu Vũ:

"Tiểu Vũ, những điều em làm chỉ là tâm thức rất si mê, bị thao túng bởi sân hận, tham lam, bị vô minh điều khiển. Chị hiểu điều đó và chị sẽ không phản ứng với tâm thức ấy của em đâu. Với em, chị luôn nhìn thấy phần tâm hồn trong sáng, thánh thiện, hiền lành, em luôn có thể làm lại từ đầu.

Oán hận em thì chỉ làm cho tâm thức chị thêm loạn động và nhuộm đầy sự sân hận. Chị sẽ không bao giờ làm như vậy, mỗi cảm xúc, mỗi tâm trạng không phải là chính mình và mình không nên đồng nhất với nó. Không tha thứ tức là một loại ngục tù, giam hãm em trong đó chị còn phải giữ khóa canh cửa hay sao.

Chị không làm như thế và không bao giờ làm như thế. Chị sẽ tha thứ tất cả những gì em đã hãm hại chị cũng như làm cho kiếp sống này của chị đầy khó khăn đau khổ. Tất cả đều đã qua rồi Tiểu Vũ, vạn điều thiên điều trên thiên hà này đều rất vô thường. Em hãy luôn nhớ điều đó.

" Hận thù diệt hận thù là điều không thể có, tình yêu diệt hận thù là định luật ngàn thu. "Đức Phật là người đã giác ngộ, là bậc Chánh đẳng Chánh giác, kim khẩu người đã nói như thế, thì muôn đời không bao giờ sai được. Hãy trở về với con người trước đây của em, trong mỗi chúng ta đều có một vị Phật, hãy trở về với chân tâm của mình".

Hình ảnh của Ưu Linh dần nhạt nhòa trước mắt Tiểu Vũ, Tiểu Vũ vội chạy lại để chạm lấy Ưu Linh nhưng không thể. Ưu Linh dần tan.

Tiểu Vũ nói với theo hình bóng của Ưu Linh:

"Em còn chưa kịp nói lời xin lỗi với chị, xin chị đừng đi".