Chương 48: Hạnh phúc cuối

1813 Chữ Cài Đặt
Hồ Bạch Lạc - Chương 48: Hạnh phúc cuối

Chương 48: Hạnh phúc cuối

Ưu Linh khẽ trở mình, vài tia nắng sớm len lỏi qua bức rèm trắng muốt nhảy nhót tận gối nằm. Nàng mở mắt nhìn khắp phòng một lượt, mũi bất giác nghe được mùi gừng ấm thanh tao. Nàng mỉm cười. Nàng vẫn có thói quen uống nước gừng ấm vào buổi sáng. Thiên Long lúc nào cũng chu đáo như thế.

Bước chân xuống giường, nàng cảm nhận sàn ngọc lạnh và trơn bóng. Cái chân trắng, thon thả, ngọc ngà nhẹ nhàng bước từng bước ra phía ngoài. Từ nhỏ lớn lên ở núi Giao Linh nhưng nàng cũng chưa từng biết đến một nơi đẹp đến như thế này. Điện Ngọc ngự trên những đệm mây ngũ sắc lơ lửng giữa không trung. Phía bên cạnh là thác nước đổ xuống đầy thơ mộng. Nàng bước những bước chân, chậm rãi về phía những bậc tam cấp, rồi từ từ ngồi xuống nhìn ra xa. Cả một vùng trời rộng lớn, những đám mây trôi lững lỡ.

Đưa tay nâng niu một đóa Hoa Hỉ Ngọc dưới chân, nàng nhẹ nghe hương ngọt lịm. Ưu Linh ngày càng yếu đi, ngọc ưu linh từng ngày xuất ly khỏi cơ thể của nàng, mọc lên từng hoa Hỉ Ngọc hồng trắng. Nhưng nàng dùng tiên thuật che đi hết sự mệt mỏi trên khuôn mặt, nàng muốn Thiên Long không phải lo lắng vì nàng. Một nữ tiên tử với khuôn mặt tròn xinh đẹp, ngồi trên bậc tam cấp, tay nâng niu một đóa hoa, áo the dài xanh tím, lững lờ trên sàn ngọc, bay bay trong gió nhẹ. Cảnh vật như phải e thẹn trước vẻ đẹp của tiên tử.

Chợt nhớ tới hoàn cảnh của mình nàng không khỏi ưu tư. Dầu biết rõ quy luật vô thường, vô ngã trong vũ trụ nhưng nàng không khỏi xót xa, nàng thầm nghĩ: "Trong vũ trụ này có gặp nhau ắt có chia xa, yêu nhau mà phải xa nhau chính là khổ. Trên đời này, giây phút bình yên nhất chính là giây phút hiện tại. Khi chúng ta còn cảm nhận được từng hơi thở ra vào, cảm nhận được hương vị của sự sống, mắt còn nhìn ngắm được ánh nắng ban mai, ánh sáng nhấp nháy của sao đêm trên bầu trời".

* * *

Trên đường lưu đày đến vùng lưỡng địa. Tiểu Vũ thi triển thần thông đánh tan thiên binh, quyết tâm về núi Giao Linh. Chu Tượng tìm mọi cách ngăn cản. Tiểu Vũ bị thần Chu Tượng đánh bại, Chu Tượng khuyên giải Tiểu Vũ hết lời. Tiểu Vũ khóc và cầu xin Chu Tượng cho mình trở về núi Giao Linh gặp lại Thần Thiên Long lần cuối cùng:

"Khi em đến vùng lưỡng địa, phải chịu hình phạt trồng Nhung Tuyết, lại vĩnh viễn phải ở vùng Lưỡng Địa. Một khi đã đến đó em sẽ mãi mãi không có cơ hội được gặp Thần Thiên Long nữa. Xin anh cho em được trở về gặp Thần Thiên Long lần cuối cùng. Em hứa sẽ không gây hại gì cho tiên tử Ưu Linh. Dù là một sợi tóc cũng không dám đυ.ng đến. Xin anh cho em về một lần thôi. Khi gặp được Thiên Long em liền quay trở về chấp nhận hình phạt. Từ đây về sau sẽ luôn nghe lời anh nói".

Chu Tượng vốn rất thương Tiểu Vũ, nghe những lời của Tiểu Vũ, nhìn thấy Tiểu Vũ khóc, Chu Tượng không thể kềm lòng mình, thần nói với Tiểu Vũ: "Vậy ta sẽ về cùng với nàng".

Tiểu Vũ ngăn cản:

"Không được đâu Chu Tượng, anh cùng về với em sẽ làm các lão tiên tử sinh nghi. Anh hãy đi tiếp tục với các thế thân của em và các thiên binh em đã hóa hiện ra. Cầu xin anh toại nguyện cho em lần cuối cùng này."

"Được rồi, em hãy đi đi, sau khi gặp được Thần Thiên Long rồi nhất định phải quay về ngay". Chu Tượng nói.

Chu Tượng vừa dứt lời, Tiểu Vũ bay nhanh như một cơn gió, hướng về núi Giao Linh. Để lại một mình Chu Tượng đứng dõi theo trong lo lắng.

Vừa tới núi Giao Linh, qua các tiên tử đang đi nhặt hoa cúng dường, Tiểu Vũ biết rằng Thiên Long đã rời khỏi núi Giao Linh cùng với Ưu Linh. Tiểu Vũ suy nghĩ, Ưu Linh yếu ớt như vậy lại không ở hoa Linh Điện. Một là tiên tử đã khỏe lại. Hai là bệnh tình ngày càng nặng đang chữa trị một nơi nào đó ở cõi trời Thiên Hoa. Tiểu Vũ vừa ganh tỵ với Ưu Linh, do Thần Thiên Long lúc nào cũng ở bên tiên tử, lại càng căm tức vì tiên tử Ưu Linh vẫn chưa chết đi.

Tiểu Vũ không biết đi đâu trong cõi trời để tìm Thiên Long. Trong cơn tuyệt vọng, Tiểu Vũ thầm nghĩ: "Nếu bệnh tình Ưu Linh nặng hơn, nhất định Thiên Long sẽ đi tìm thuốc cho cô ta. Núi Thiên Ấn là nơi có nhiều loài dược thảo nhất định Thiên Long sẽ đến đó."

Tiểu Vũ đến núi Thiên Ấn, tìm kiếm Thiên Long. Quả nhiên trong thoáng chốc,

Thiên Long xuất hiện. Chàng tiến dần đến hồ Trắc Bách. Tiểu Vũ kinh hãi đến rợn người, không tin vào những gì mắt mình nhìn thấy. Tiểu Vũ thầm nghĩ: "Vì một tiên tử mà chàng không màng gì đến thân thể, mạng mạch của thần như vầy sao. Cô ấy là loài yêu tinh mê hoặc chàng, làm chàng mê muội đến mức này ư. Thần Tiểu Vũ ta, nhất định phải tự tay gϊếŧ chết tiên tử Ưu Linh. Ngươi hãy chờ đi".

Tiểu Vũ dùng thuật ẩn thân theo dõi Thiên Long. Tiểu Vũ lần theo dấu vết của Thần Thiên Long, đến được Điện Ngọc nhưng không thể vào được bởi kết giới có sức mạnh quá lớn.

Từ phía xa, Ưu Linh nhìn thấy một làn khói trắng bay về Điện Ngọc. Ưu Linh thầm nghĩ: "Là Thiên Long, không biết sáng nay Thiên Long đã đi đâu. Thiên Long không biết là mình sẽ lo lắng cho chàng hay sao, đợi chờ mãi đến trà gừng đã nguội mà còn chưa uống này. Có lẽ Thiên Long đã bước vào Điện Ngọc rồi." Nàng nghe tiếng các tiên tử cúi chào.

Ưu Linh khẽ nhắm mắt lại, lắng nghe từng bước chân của Thiên Long đang đến dần, cảm nhận từng nhịp đập nhẹ nhàng của trái tim mình. Có cái gì đó bình an, ấm áp đến như thế. Nàng không quay lại, không mở mắt, cứ thế trong khoảnh khắc kỳ tuyệt đó, nàng muốn lưu giữ thật lâu cảm giác hạnh phúc đến tột cùng như thế này.

Thiên Long cất tiếng gọi:

"Ưu Linh, em thức dậy rồi ư? Bên ngoài gió to, em phải khoác thêm áo vào chứ?" Vừa nói Thiên Long vừa đưa tay khoác thêm áo cho tiên tử.

"Em không sao. Thiên Long, anh nhìn xem cảnh vật thật đẹp và hữu tình". Ưu Linh nói.

Nàng nhìn Thiên Long rồi mỉm cười. Nụ cười trong sáng không vướng bận tâm tư. Chỉ duy nhất Thiên Long mắt đỏ lên, ngấn nước.

Ưu Linh trấn an Thiên Long: "Em không sao đâu. Em vẫn khoẻ anh à".

"Em khoẻ ư, em trông này, Hoa Hỉ Ngọc sắp nhấn chìm cả Điện Ngọc này rồi đấy". Thiên Long nói.

Ưu Linh cười to: "Anh lại trêu em".

Trong khoảng khắc cả hai nhìn nhau âu yếm ngụ trong đó không biết bao nhiêu là tình cảm. Thiên Long bế Ưu Linh trên tay. Đi vào trong điện, áo mỏng của tiên tử phấp phới trong gió như những cánh bướm. Giây phút này thật bình yên.

Sau khi đặt Ưu Linh lên trên ghế dài, Thiên Long lấy chén thuốc đưa cho Ưu Linh uống. Nàng nhăn mặt, phồng hai má xinh xinh lên rồi nói:

"Em không uống đâu, đắng lắm!"

"Xem em kìa, giống các tiểu tiên tử quá!" Thiên Long nói.

Ưu Linh lém lỉnh đưa chén thuốc lên môi. Hôm nay, thuốc có mùi vị rất thơm, đó là loài Bách Diệp. Ưu Linh mặt thất sắc vội nắm lấy tay của Thiên Long. Vì động tác của Ưu Linh quá nhanh, Thiên Long không sao tránh né kịp. Nàng giở ống tay áo của Thiên Long lên, vết cắt vẫn còn rỉ máu.

Ưu Linh nghẹn ngào nói:

"Thiên Long, sao anh lại mạo hiểm như vậy. Nếu anh có chuyện gì thì em sẽ hối hận suốt đời".

"Suốt đời cũng được. Anh muốn em hối hận suốt đời. Sống suốt đời để hận suốt đời. Xin em đừng rời bỏ anh". Thiên Long nói.

Hai người mắt nhìn nhau mà rướm lệ. Ưu Linh gục đầu vào ngực Thiên Long mà khóc. Bao nhiêu đau khổ, uất nghẹn bấy lâu như chỉ chờ giây phút này mà chực trào ra hết.

Thì ra Thiên Long xa nàng sáng nay là vì đi tìm cây Bách Diệp. Loài cây sinh trưởng trên núi Thiên Ấn, có thể duy trì tiên khí và làm dịu cơn đau. Cây sống trong môi trường cực âm, giữa hồ Trắc Bách. Cây xuất hiện lúc thực lúc ảo, không thể phân biệt. Chỉ có thể dùng tay cứa vào lá Bách Diệp, lá gặp máu sẽ hiện nguyên hình. Khi Lá Bách Diệp rời khỏi hồ Trắc Bách liền hóa thành loài cực độc. Vì thế người hái thuốc sẽ phải truyền tiên khí do Lá Bách Diệp cho đến khi về tới lò luyện. Chính vì điều đó, người lấy Bách Dược phải tốn đi hàng trăm năm tiên khí.

Thiên Long đã cứa tay vào lá Bách Diệp, dùng máu để làm mồi thuốc, vết thương do lá Trắc Bách gây ra phải cần trăm năm mới có thể chữa lành. Trong lúc bị thương nếu không cẩn thận sẽ khiến cơ thể cực âm, là mồi ngon cho nhiều loài ma yêu xâm nhập. Vì thế nếu không phải là những vị thần và tiên đã tu luyện ngàn năm và có pháp lực cao cường sẽ không thể nào dám đến gần loài kỳ thảo này. Thiên Long đi hái Lá Bách Diệp nhưng tuyệt nhiên không nói cho Ưu Linh nghe. Ưu Linh từ nhỏ đã theo Biên Niên lão tiên tử học thuốc làm sao nàng có thể không biết được loài dược thảo kỳ lạ này.