Chương 47: Từ biệt

1808 Chữ Cài Đặt
Hồ Bạch Lạc - Chương 47: Từ biệt

Chương 47: Từ Biệt

Ưu Linh trở người ngồi dậy, từ đệm mây bước xuống, đặt bàn tay gầy guộc lên vai của Thiên Long. Thiên Long nhìn nàng đầy thương yêu. Ưu Linh mỉm cười vỗ về thần.

Ưu Linh cất tiếng nói:

"Thiên Long, em không sao đâu, anh nhìn này, em vẫn ở đây".

Thiên Long gục đầu vào cánh tay của Ưu Linh mà khóc, nước mắt khẽ khàng chảy trên đôi gò má của thần. Thiên Long sau cơn xúc động, thần bình tĩnh hơn, bế Ưu Linh trên tay, thần nói:

"Chúng ta về Cung Bắc Giáp để gặp mọi người, sau đó ta sẽ đưa nàng đến những nơi đẹp nhất cõi trời Thiên Hoa hoặc nàng muốn đi đâu ta cũng sẽ đưa nàng đi đến đó".

Ưu Linh tựa nhẹ đầu vào vai của thần Thiên Long, cả hai như một luồng sáng vụt khỏi Hoa Linh Điện. Nằm trong vòng tay của Thiên Long, Ưu Linh cảm giác rất an toàn, nhìn xuống khoảng không bên dưới, Hoa Linh Điện nằm im lìm, bình an dưới rừng cây Như Không đang tỏa sáng. Ưu Linh cảm thấy thật nhẹ nhàng khi vòng Hoa Linh đã được an toàn. Chỉ còn Mạn Hoàng Sa Hoa vẫn chưa thể tách rời của tiên thể của Ưu Linh. Nghĩ đến đó Ưu Linh khẽ thở dài.

Thiên Long thấy vậy an ủi Ưu Linh:

"Từ giờ phút này, em không được nghĩ ngợi lung tung, không được nhớ về quá khứ hay tương lai, hãy toàn tâm toàn ý trong giây phút hiện tại. Giây phút hiện tại mới chính là giây phút hạnh phúc nhất. Quá khứ dù có tiếc nuối và tương lai có mong chờ đến thế nào, em không bao giờ nắm bắt được. Chỉ có ở hiện tại, anh và em mới thật sự có mặt trọn vẹn cho nhau".

Ưu Linh mỉm cười, gật đầu đồng ý. Ưu Linh nhìn Thiên Long đầy ấm áp, nói với Thiên Long:

"Lâu lắm rồi anh mới nói cho em nghe nhiều như vậy. Em rất thích nghe anh nói chuyện. Anh đã chỉ bảo cho em rất nhiều điều. Mai này.." giọng Ưu Linh thoáng buồn.

Thiên Long, vội cắt ngay lời của Ưu Linh. Thiên Long không muốn đối mặt với tương lai phía trước khi không có Ưu Linh bên cạnh.

"Đã tới cung Bắc Giáp rồi đây Ưu Linh"

Cả hai đáp xuống cung Bắc Giáp. Biên Niên lão tiên tử đã đứng đón tại cửa cung tự bao giờ. Vừa thấy hai người Biên Niên lão tiên tử đã mỉm cười.

Ưu Linh nói với Thiên Long:

"Anh để em xuống nhé. Để em tự đi được rồi".

Thiên Long thoáng chút lo lắng. Ưu Linh day nhẹ tay áo của Thiên Long, nói nhỏ:

"Không lẽ anh cứ bế em mãi như vậy. Em có thể tự đi thật mà".

Biên Niên lão tiên tử thấy Thiên Long bối rối rất thương, liền lên tiếng:

"Thiên Long, con cứ cho Ưu Linh đi, Ưu Linh không sao đâu".

Ưu Linh vui vẻ, bước đi từng bước một vào Cung Bắc Giáp. Ưu Linh cảm nhận thật rõ ràng từng bước chân một, cảm nhận cảm giác thân quen trước đây, khi nàng vẫn còn ở bên Biên Niên lão tiên tử lúc nhỏ. Ưu Linh muốn ghi nhớ tất cả bởi có thể đây là lần cuối cùng tiên tử được đặt chân mình lên mảnh đất bình yên, xinh đẹp này. Mỗi bước đi, ngọc ưu linh không ngừng rơi xuống, khiến cho mỗi bước đi hoa Hỉ Ngọc mọc lên không ngừng. Thiên Long và Biên Niên lão tiên tử không khỏi xót xa, buồn thương.

Biên Niên lão tiên tử cất lời:

"Các con hãy đến rừng Đào Nhung phía sau cung Bắc Giáp. Loan Châu, Dương Khánh, Ly Kha, Đại Phong đã chuẩn bị một buổi thiền trà đợi các con. À, còn có chị em rắn thần Uyên Hoàng và Uyên Khương cũng đến gặp con đấy".

Ưu Linh đang đi, vừa nghe Biên Niên lão tiên tử nói liền đứng lại, khẽ quay người lại nhìn lão tiên tử, nước mắt nàng khẽ tuôn rơi, nàng nói trong nghẹn ngào:

"Cám ơn người đã chuẩn bị cho chúng con một buổi thiền trà ấm áp như vậy".

Biên Niên lão tiên tử không ngăn nổi cảm xúc của mình. Đến bên cạnh ôm Ưu Linh, và vuốt nhẹ lên mái tóc của Ưu Linh.

"Những gì ta làm tất cả đều vì đứa trẻ đáng yêu này. Là con đấy. Nào đi thôi, mọi người đang chờ con. Không được khóc nữa. Con bên ta là cứ làm nũng như vậy".

Ưu Linh nói với Biên Niên lão tiên tử:

"Sau này, khi không có con bên cạnh, có việc gì người phải nói với anh Ly Kha, để anh ấy bên người, chăm sóc cho người nữa".

Biên Niên lão tiên tử hóm hỉnh:

"Ôi, đứa trẻ đó, sao dịu dàng như con được chứ. Nhưng vì là con giới thiệu nên ta tạm chấp nhận".

Ưu Linh mỉm cười nắm lấy bàn tay của lão tiên tử, vừa đi vừa cố gắng trấn tĩnh, để nước mắt ngừng tuôn rơi.

Đêm thiền trà ấm áp vô cùng, mặc dù ai cũng biết rằng đây sẽ đêm thiền trà cuối cùng được bên Ưu Linh. Nhưng không ai nói về chữ biệt ly, lúc nào cũng tỏ ra vui vẻ, nói pháp cho nhau nghe, chia sẻ cùng nhau.

Ưu Linh đưa mắt nhìn một lượt mọi người. Ưu Linh thấy rất vui mừng vì những người mà nàng yêu thương đều bình an, hạnh phúc.

Loan Châu và Dương Khánh ngày càng yêu thương nhau, hiểu ý của nhau. Cùng nói lên kế hoạch bảo vệ cho hồ Bạch Lạc sau này.

Đại Phong tiêu sái, cứ chọc cho Ưu Linh cười suốt buổi thiền trà.

Ly Kha nhìn Ưu Linh mà biết bao yêu thương, như sóng dâng lên trong lòng. Ly Kha đã yêu thương tiên tử bằng một tình yêu thầm lặng, Ly Kha luôn dặn dò tiên tử phải giữ gìn sức khỏe, còn dặn dò Ưu Linh hãy yên tâm vì đã có kế hoạch bảo vệ Hoa Linh Điện.

Uyên Khương tuổi nhỏ, chốc chốc lại làm mọi người cười ồ lên vì sự ngây ngô của mình.

Ngồi bên cạnh Ưu Linh, Uyên Hoàng cảm nhận rất rõ luồng hàn khí lạnh lẽo, buốt giá tỏa ra từ Ưu Linh đến lạnh người. Uyên Hoàng biết Ưu Linh đã yếu sức rất nhiều, nhưng vẫn cố gắng đến vui cùng mọi người. Uyên Hoàng nắm lấy tay của Uyên Linh mà chất chứa biết bao yêu thương.

Thiên Long cứ chốc chốc lại nhìn Ưu Linh, như dõi theo mọi động tĩnh của nàng, khi thấy ngọc ưu linh cứ không ngừng xuất ly khỏi thân tiên tử.

Biên Niên lão tiên tử nhìn các thần và tiên tử vô vàn thương mến.

Đã qua mấy giờ, trời càng về khuya, cánh hoa đào rơi đầy trên vườn, vương trên tóc mây của Ưu Linh. Mọi người cứ quyến luyến không muốn chia xa. Ưu Linh nhận thấy giờ phút chia tay cũng đã đến. Ưu Linh nhìn mọi người một lượt thật trìu mến rồi nói:

"Đêm nay có lẽ là đêm thiền trà cuối cùng con được gặp mọi người. Cám ơn mọi người đã luôn bên cạnh yêu thương, giúp đỡ cho con. Mọi việc đều do duyên mà thành cũng vì duyên mà diệt. Mọi người hãy luôn hướng về tương lai tốt đẹp phía trước, làm nhiều điều thiện lành cho tất cả chúng sinh. Được như vậy con cho dù ở bất cứ đâu đều thấy an lòng".

Không gian như lắng đọng, ai cũng nhiều cảm xúc, Ưu Linh nghẹn ngào không ngăn nổi nước mắt, nhưng vẫn cố gắng gượng cười để mọi người yên tâm. Mọi người đều nhìn Ưu Linh, trao đi biết bao nhiêu yêu thương trìu mến cho tiên tử.

Diệp Xa đã đến đợi chờ Ưu Linh và Thiên Long. Thiên Long đỡ Ưu Linh lên Diệp xa, những cái nắm tay lưu luyến không rời, những lời dặn dò hãy bảo trọng cứ vang vọng mãi, những ánh mắt chứa chan yêu thương như không thể phai nhòa. Diệp Xa từ từ bay lên không trung.

Ưu Linh thì thầm:

"Xin để lại tất cả những ký ức yêu thương, vui vẻ nhất tại cung Bắc Giáp, tại núi Giao Linh kỳ vĩ và xinh đẹp."

Thiên Long vòng tay qua vai của Ưu Linh an ủi tiên tử. Ưu Linh trấn an Thiên Long: "Em không sao đâu".

Những làn gió mát thổi nhẹ nhàng qua tóc của Ưu Linh. Đưa mắt xuống dưới nhìn cảnh vật của núi Giao Linh, cảnh tượng thật đẹp, thật lung linh kỳ ảo.

Các chúng tiên như linh cảm được đều đang xảy ra cho Ưu Linh, đêm đó rất nhiều các mộc tiên đều thức, tạo ra muôn vàng thạch đăng, soi sáng cho đường đi của Diệp Xa, các thủy tiên ở đầm hồ cũng không ngủ, tạo nên sự thay đổi màu sắc của từng làn nước, hoa Lưu Ly, cứ thế phát quang, cả núi rừng Hoa Linh như một buổi tiệc ánh sáng đủ sắc màu. Chúng tiên, và cây cối thảo mộc tại núi Giao Linh đều hết mực yêu thương tiên tử. Ưu Linh rất vui trước tấm lòng của các vị tiên tử, các tiểu tiên tử, và cả các loài thảo mộc. Nàng định tâm rải tâm từ đến tất cả mọi loài:

"Nguyện cho tất cả chúng sinh đều được an lạc, hạnh phúc, giải thoát, giải thoát, giải thoát".

Tất cả muôn loài cũng đều hướng tâm hoan hỷ trước tâm từ của Ưu Linh. Cả núi rừng Giao Linh như chìm trong một bản âm hưởng thanh bình chưa từng có. Ưu Linh vì vận nội nguyên giữ cho mình tỉnh táo trong suốt mấy giờ qua, cộng với dùng hết tâm lực, khiến ưu linh ngọc xuất ly ngày càng nhiều ra khỏi cơ thể, khiến sức lực ngày càng suy kệt. Ưu Linh thϊếp đi trên tay của Thiên Long trong không gian yên bình như vậy.

Chẳng mấy chốc, Diệp Xa dừng lại trước một ngôi biệt điện nguy nga được làm toàn bằng ngọc bích. Đó chính là Điện Ngọc. Điện Ngọc nằm phía Nam núi Giao Linh, trên những tầng mây ngũ sắc.